* Đế Tôn Ma Giới hắc liên hoa Băng × Mèo hoang cao ngạo siêu độc miệng Cửu
* Có sự góp mặt của hệ thống!!!
* Thẩm Thanh Thu cùng Thẩm Cửu hoán đổi thân thể!
* Góc nhìn của Thẩm Cửu
_____________________
Đợi đến khi Thẩm Cửu hoàn toàn tỉnh táo lại, nhìn thấy Lạc Băng Hà kề sát má mình, nhìn mình chằm chằm.
Thẩm Cửu cau mày vừa muốn hỏi hắn đang làm gì, Lạc Băng Hà đột nhiên cúi người hôn lên giữa lông mày của hắn, vuốt cho nơi đó đừng nhăn nhó nữa, cười nói: “Sư tôn, tỉnh rồi sao?”
Câu nói này giống như một tia sét, ngay lập tức thổi bùng ký ức hỗn độn lúc nãy của Thẩm Cửu, khiến hắn chợt nhớ tới hai người vừa mới mây mưa điên cuồng một trận.
Mặt Thẩm Cửu đỏ lên, lập tức cầm chiếc quạt xếp đánh đầu Lạc Băng Hà.
Không rõ là xấu hổ hay tức giận, kích động nói: “Ngươi, ngươi tránh ra! Đè chết ta rồi!”
Lạc Băng Hà lẩm bẩm nói: “Bị ta đè chết không được sao?”, nói xong liền ngoan ngoãn xoay người đứng lên.
Thẩm Cửu nghe xong câu nói kia, cộng với sự việc vừa xảy ta, khuôn mặt hắn lại đỏ thêm mấy phần.
Mở chiếc quạt xếp trong tay ra, quạt mạnh vài đường gió vào người.
Tiếng giao tranh bên ngoài không biết đã dừng lại từ lúc nào.
Hai người ở bên trong điện điên cuồng đến mức không để ý đến chính sự.
Thẩm Cửu thầm mắng mình một tiếng, tự cảnh cáo bản thân mình một câu ‘sắc dục bén như dao’, tranh thủ thời gian ngồi dậy.
Kết quả vừa ngồi dậy, thân dưới đột nhiên đau nhức.
Thẩm Cửu giật mình một cái muốn ngã về phía sau.
Lạc Băng Hà nhanh tay ôm lấy eo của hắn, cau mày nói: “Sư tôn ngồi dậy vội vàng như vậy để làm gì? Người có đau không?”
Thẩm Cửu dùng quạt xếp che mặt lại, mạnh mẽ lắc đầu.
Hắn tránh khỏi bàn tay của Lạc Băng Hà, mông đau không ngồi được thì hắn cứ đứng lên thôi.
Nhưng sau khi đứng lên, hắn nhận ra eo cũng đau……
Thẩm Cửu trừng mắt nhìn hung thủ đang thản nhiên đối mặt với mình, thậm chí còn mỉm cười tà mị, xấu xa.
Thẩm Cửu: “...”
“Tâm Ma kiếm mất khống chế đến tận lúc này, ngươi còn nhàn nhã làm chuyện khác sao.”
“So với sư tôn thì Tâm Ma kiếm là cái thá gì?” Lạc Băng Hà cười nói, hoàn toàn không coi trọng Tâm ma kiếm.
“Huống hồ, sư tôn không cảm nhận được sao? Bên ngoài sóng yên biển lặng rồi.”
“Ta cảm nhận được, vậy thì sao? Còn không phải thủ hạ của ngươi giúp một tay à.” Thẩm Cửu nói xong, mắng thêm một câu, “Hôn quân.”
Tuy nhiên, xem ra Lạc Băng Hà rất hưởng thụ hai chữ này.
Ý cười trong mắt hắn càng ngày càng dày đặc hơn, liên tục gật đầu nói ‘không sai ta chính là hôn quân’.
Sau đó mới nói chính sự: “Tâm Ma kiếm đã bị áp chế rồi, sư tôn không cần phải lo lắng.”
“Bị áp chế? Mạc Bắc Quân áp chế sao?”
Bên ngoài cũng chỉ có một mình Mạc Bắc Quân là có thể đối phó với Tâm Ma kiếm.
Thẩm Cửu thực sự không nghĩ ra cái gì khác, đành phải hỏi như vậy.
Nào biết, ánh mắt Lạc Băng Hà đột nhiên tối sầm lại, lông mày nhíu lại: “Tại sao sư tôn luôn nhắc tới hắn vậy?”
“Nếu không thì có thể là ai?”
“Đương nhiên là sư tôn rồi.” Lạc Băng Hà đáp.
“Ngươi cho rằng ta ngốc sao? Ta là ai mà có thể trấn áp Tâm Ma kiếm được?” Thẩm Cửu phản bác.
Nhớ tới trong thế giới bên kia Mạc Bắc Quân cũng một mình giết quái, đột nhiên cảm thấy hắn đáng thương.
Thế là hắn gấp cây quạt lại, quay người muốn đi ra ngoài.
Lạc Băng Hà sau lưng lại hỏi: “Sư tôn, định làm gì?”
“Đi đánh quái.” Thẩm Cửu vừa nói, vừa hào hứng trêu ghẹo hắn, “Ném thuộc hạ của mình ra bên ngoài đánh quái một mình, bên trong lại phong lưu khoái hoạt.
Ta chưa từng thấy tên hôn quân nào như vậy.”
Nào ngờ, bình thường Lạc Băng Hà là một tên có kinh nghiệm tình cảm cực kỳ phong phú, nay đột nhiên lại ngu ngơ, căn bản không nghe ra được ý trên ghẹo của Thẩm Cửu.
Ngược lại còn kích động đứng dậy khỏi chỗ ngồi, híp mắt nói: “Sư tôn muốn ra ngoài giúp hắn sao?”
Không muốn giúp cũng không được, nếu Ma giới bị công phá thì bản thân Thẩm Cửu cũng gặp họa.
Thẩm Cửu nhíu mày, không nói gì, tiếp tục đi ra ngoài.
Lạc Băng Hà đột nhiên nói: “Ngươi đứng lại!”
“Rống cái gì?!” Thẩm Cửu quay đầu lại nói, vẻ mặt dữ tợn của Lạc Băng Hà mới giảm đi mấy phần, nhưng sắc mặt vẫn tràn đầy u ám.
Đứng yên tại chỗ một lúc, đột nhiên cất bước chân đi thẳng ra ngoài cửa.
Thẩm Cửu còn chưa kịp nhận ra người kia đang làm gì, đã nghe thấy giọng nói uy nghiêm của Lạc Băng Hà ở bên ngoài: “Trong vòng nửa canh giờ nếu không giải quyết hết bọn chúng thì ngươi liền tự vẫn tạ tội đi!!!”
Không cần nghĩ của biết được ngươi này là ai.
Thẩm Cửu nghiêm mặt định đi tới, vừa muốn hỏi ‘Tiểu súc sinh nổi điên cái gì’, liền gặp Lạc Băng Hà nhanh chân trở vào, một tay kéo người muốn ra ngoài cửa là Thẩm Cửu trở về.
Đóng cửa thật kỹ, còn ra lệnh cho hắn: “Ngươi ở lại đây, không được phép đi đâu! Càng không được phép ra ngoài giúp hắn!”
Lạc Băng Hà ở thế giới bên kia cũng đối xử với Mạc Bắc Quân như vậy, Lạc Băng Hà thế giới này cũng thế.
Giữa bọn hắn có thù hằn gì sao?
“Tại sao? Hắn là thuộc hạ của ngươi mà, sao ngươi lại đối xử với thuộc hạ mình như vậy?”
Lạc Băng Hà liếc mắt, nói: “Vậy thì tại sao sư tôn lại vội vàng muốn ra ngoài giúp hắn? Nếu thuộc hạ của ta có chuyện nhỏ như vậy cũng không giải quyết được, giữ hắn sống có lợi ích gì?”
Thẩm Cửu bất đắc dĩ nói: “Hắn ở bên ngoài đánh nhau đã bốn canh giờ.”
“Vậy là, trong lòng Sư tôn đang thương hắn ư?!”
Thẩm Cửu: “...?”
Mất một lúc hắn mới nhận ra, Lạc Băng Hà không có thù với Mạc Bắc Quân, mà là……
Thẩm Cửu mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác, dùng quạt che miệng, thấp giọng mắng: “Vạt giấm chua.”
Nhưng sự tức giận lẫn khó hiểu trong mắt hắn đã tan biến ngay lập tức.
“Đã như vậy, ta cũng không đi ra ngoài, ngươi đi đi.” Thẩm Cửu nói: “Dạng này chắc là đi được nhỉ?”
Dường như Lạc Băng Hà vẫn còn đang để ý, nghe vậy bèn hừ lạnh một tiếng, ném ra hai chữ “Không đi.”
……Lạc Băng Hà mà ghen lên quả thực còn khiến hắn đau đầu hơn tiểu súc sinh mà hắn đã từng ngược đãi.
Quên đi, quên đi, hắn đã không chịu đi, vậy thì không đi.
Lão tử cũng mặc kệ, thực sự quá phiền phức!
Ngoài cửa, Mạc Bắc Quân đang mặt lạnh giết quái, đột nhiên chóp mũi ngứa ngáy, hắt xì mạnh một cái.
Mạc Bắc Quân: “...?”
Thẩm Cửu chán nản ngồi trong phòng, vuốt vuốt cây quạt trong tay, cứ vậy mà làm ngơ ánh mắt của Lạc Băng Hà bên cạnh.
Không được, nghĩ cùng đừng hòng nghĩ, không thể nào đâu.
Eo còn đang đau nhức, hạ thân lại càng thêm khó chịu không thích ứng được, huống chi bên ngoài, trong đại