* Đế Tôn Ma Giới hắc liên hoa Băng × Mèo hoang cao ngạo siêu độc miệng Cửu
* Có sự góp mặt của hệ thống!!!
* Thẩm Thanh Thu cùng Thẩm Cửu hoán đổi thân thể!
* Góc nhìn của Thẩm Cửu
_____________________
Không hiểu sao, Thẩm Cửu chợt nghĩ tới nam nhân mặc áo đen ngày hôm đó.
Chiếc áo choàng đen che khuất nửa gương mặt, chỉ để lộ ra chiếc cằm cùng lớp vảy mờ nhạt.
Tuy rằng, không biết tại sao lại nghĩ đến tên đó đột ngột như vậy.
Nhưng khi vừa nghĩ tới, Thẩm Cửu đã cảm thấy có nhiều điểm không ổn, càng nghĩ càng thấy không đúng.
Hắn ở Ma giới, chờ đợi lâu như vậy, tên tiểu súc sinh Lạc Băng Hà này kể hết những chuyện riêng mình cho hắn.
Cơ bản không hề giấu giếm hắn điều gì.
Ngoại trừ những tên tiểu tử lâu la cấp thấp mà hắn không thấy hứng thú ra, không có gì là hắn không biết.
Nhưng, từ khi hắn sống lại, chỉ có người mặc áo choàng kỳ lạ kia, là Lạc Băng Hà chưa bao giờ nhắc đến, dù chỉ một chữ.
Thậm chí, mỗi lần nhắc đến tên này, đều luôn tìm có đè hắn xuống.
Thẩm Cửu không thích ngấm ngầm đi tìm hiểu người khác ở sau lưng.
Nhưng tên kia không chịu nói, hắn cũng không ép buộc được.
Nhưng bây giờ, hắn thật sự muốn biết, rốt cuộc là Lạc Băng Hà đang giấu giếm hắn điều gì.
Người ta thường có câu nói không hay, rằng người chết thật sự đã chết rồi, trong dân gian, người chết không thể nào sống lại! Câu nói này, không phải một câu nói vô nghĩa.
Đã có khả năng khiến người chết sống lại như vậy, nhất định phải nỗ lực rất nhiều, trả giá đắt gấp ngàn lần, vạn lần.
Thẩm Cửu không tin, cho dù Lạc Băng Hà thật sự thần thông quảng đại, cũng không thể dễ dàng khiến người chết sống lại.
Ngay lúc này, ánh sáng mặt trời ló dạng, bầu trời tối tăm của Ma giới nhuốm lên một chút màu đỏ.
Giống như từ trên mặt đất đầy bụi bặm có một chút tinh khiết, hiện ra vẻ ảm đạm, lại ngoan cường trên người.
Một tay của Thẩm Cửu chống cằm của mình, tay còn lại gõ nhẹ lên trên bàn đá.
Hắn đã hoàn toàn thả hồn đi, ngay cả khi có người xuất hiện trước mặt mình, hắn cũng không hề hay biết.
Người kia vẫn phải lên tiếng trước, gọi một tiếng đầy kính trọng: "Thẩm tiên sư." Thẩm Cửu mới định thần lại.
Hắn ngồi thẳng người, ngước mắt nhìn về phía người đó.
Bình tĩnh trấn an trái tim nhỏ bé bị dọa giật mình của mình.
Kết quả, khi nhìn thoáng qua người kia, trái tim của Thẩm Cửu lại đập nhanh hơn.
"Đã gặp qua Thẩm tiên sư." Người kia tiếp tục nói: "Gần đây, cơ thể của Thẩm tiên sư có điều gì kỳ lạ hay không?"
".....Không có." Thẩm Cửu sững sờ nói.
Ngoài mặt sóng yên biển lặng, cũng giống như bình thường, không khác chút nào.
Nhưng trong lòng lại dâng lên ngàn cơn sóng dữ.
Âm thầm hít một hơi thật sâu, để bản thân bình tĩnh lại, đối mặt với người mặc áo choàng che kín mặt kia.
Chiếc áo choàng của người kia gần như che kín toàn bộ cơ thể, hai bàn tay cũng bị giấu bên dưới lớp áo choàng.
Ngoại trừ lúc thở để lộ ra một phần nhỏ bên dưới, thì tất cả thời gian còn lại đều bị giấu kín bên trong lớp áo choàng.
Nhưng Thẩm Cửu vẫn nhìn thấy rất rõ, trên mu bàn tay của người kia có lớp vảy.
Nếu như nói, trên mặt Thẩm Cửu không thấy xấu hổ, trực tiếp quan sát người ta, thì người kia mới là trắng trợn để lộ tay.
Thẩm Cửu lập tức nhớ ra, đây là người nào.
Là người của Xà Tộc.
Thẩm Cửu lập tức trịnh trọng nói: "Ngươi là người của Trúc chi nhất tộc?"
Người kia giật mình một chút, sau đó khẽ cười, nói: "Ánh mắt của Thẩm tiên sư thật tinh tường.
Trúc chi nhất tộc được Thẩm tiên sư biết đây, là vinh hạnh của tại hạ."
Trúc chi nhất tộc, hắn từng đọc được trong những cuốn sách cổ.
Nghe nói, tộc này đã suy tàn, hiện giờ chỉ còn lại vài hậu duệ lưu lạc, trên người có vảy.
Cũng bởi vì ma lực trên người không đủ mạnh, nên không thể nào che dấu, mới để cho những lớp vảy xanh kia phủ kín mu bàn tay.
Đập vào mắt khiến người khác trong lòng vừa thấy sợ hãi, vừa thấy buồn nôn.
Thẩm Cửu bình tĩnh dời ánh mắt đi, nói: "Ta từng nghe qua đôi chút."
Dừng một chút, thấy người kia không định lên tiếng.
Thẩm Cửu quyết định tự mình chủ động hỏi: "Chuyện hồi sinh ta sống lại, ngươi cũng có tham gia đúng không?"
Người kia mỉm cười, vẫn chưa trả lời.
Thẩm Cửu tiếp tục nói: "Trúc chi nhất tộc đã suy tàn, theo lý mà nói không còn giá trị gì để lợi dụng.
Lạc Băng Hà lại chịu giữ ngươi ở lại nơi này, trao cho ngươi quyền lực lớn như thế này, đương nhiên là do trên người của ngươi còn có những thứ để hắn lợi dụng được."
Người kia bật cười thành tiếng, nói: "Quả nhiên, không có gì có thể lừa gạt được Thẩm tiên sư."
"Vậy thì, còn chuyện gì chưa nói, hôm nay lập tức nói hết với nhau đi."
——
Sau khi Lạc Băng Hà trở lại tẩm cung, vừa mới mở cửa ra, một cái quạt xếp đã nhanh chóng bay tới.
Lạc Băng vươn tay ra bắt lấy, ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn.
Thấy ở phía đối diện, lồng ngực của Thẩm Cửu đang lên xuống kịch liệt, dường như đang rất tức giận.
Sợ là chiếc quạt xếp vừa được ném đi vẫn còn chưa đủ, hắn quơ lấy chén sứ trên bàn, lập tức ném về phía ma tôn.
Lạc Băng Hà không biết tại sao.
Vừa tránh né những thứ linh tinh mà Thẩm Cửu ném qua, vừa cau mày, nói: "Sư tôn, chuyện này là sao? Sao lại tức giận dữ dội như vậy?"
"Câm miệng! Đừng gọi ta là sư tôn!" Thẩm Cửu tức giận, hét lên một tiếng.
Dưới cơn tức giận, không khống chế được mà run rẩy.
Bởi vì cách một khoảng xa, nên Lạc Băng Hà không nhìn thấy hốc mắt đỏ hoe Thẩm Cửu.
Giọng nói của hắn run run: "Ta không nhận nổi một tiếng này của ngươi!"
"Nhưng mà, đệ tử đã làm cái gì để sư tôn thấy không vui?" Lạc Băng Hà thấy Thẩm Cửu không còn đồ vật gì để ném nữa, mới đẩy cái gối cuối cùng đang bay tới ra, đi về phía trước hai bước.
Hơi thở của Thẩm Cửu không ổn định, nói: "Không, ta đang rất vui vẻ.
Đồ đệ của ta cũng rất có năng lực."
Lạc Băng Hà vẫn còn đang mơ hồ, đi tới trước vài bước, vươn tay ra muốn nắm lấy cánh tay của hắn, lại bị Thẩm Cửu hất mạnh ra.
Sắc mặt Lạc Băng Hà lạnh đi, mang theo một chút ép buộc, một lần nữa giữ chặt lấy tay của hắn.
Kết quả, vẫn bị hắn hất ra không chút thương tiếc nào.
Giọng điệu của Lạc Băng Hà trở nên lạnh lẽo hơn: "Sư tôn lại bắt đầu không nghe lời?"
Thẩm Cửu hít vài hơi thật sâu, cố gắng ổn định cảm xúc của mình, để nói chuyện đàng hoàng với hắn.
Nhưng càng hít thở, tâm trạng của hắn càng kích động hơn.
Nhất là khi người thấy gương mặt vô cùng tuấn tú này trước mặt.
Sau khi cảm giác tức giận qua đi, trong lòng của Thẩm Cửu lại tràn đầy đau xót.
Giọng nói của hắn run rẩy, cho dù như thế nào thì lần này cũng không thể che giấu được nữa: "Lạc Băng Hà, ta hỏi ngươi.
Trước kia ta đối xử với ngươi như thế nào?"
Lạc Băng Hà cũng nhận ra được hắn có điều gì đó không ổn.
Vươn bàn tay ra, cưỡng ép mạnh bạo, kéo hắn vào trong lồng ngực của mình, siết thật chặt, thật mình.
Giữ không cho hắn thoát ra.
Lúc này, mới thấp giọng nói: "Trước kia, sư tôn đối xử với ta như thế nào, trong lòng sư tôn không biết sao?"
"Vậy ngươi đâu cần phải làm như vậy?" Thẩm Cửu gối đầu lên vai của hắn, khẽ nhắm mắt lại, đôi môi run rẩy: "Mạng của ta một xu cũng không đáng, chết rồi thì vứt đi, có liên quan gì tới ngươi đâu? Tại sao ngươi còn phải đặt chân chặn ngang như thế này? Ngươi muốn để cho ta cảm thấy mắc nợ ngươi, thì ngươi mới thấy vui vẻ đúng không? Hay là ngươi muốn dùng cách này bắt ta ở lại đây với ngươi?"
Lạc Băng Hà mơ hồ nhận ra được, Thẩm Cửu đang ám chỉ điều gì.
Hắn sững sờ một chút: "Là ai nói cho ngươi biết?"
Thẩm Cửu hỏi lại: "Tại sao ngươi lại phải gạt ta?"
Ngừng một chút, hắn lại nói tiếp: "Lạc Băng Hà, một người thông minh như ngươi, tại sao lại mắc phải một sai lầm nhỏ nhặt như vậy? Ngươi muốn diễn một màn kịch đau khổ vì tình, thì cũng phải có người xem! Đằng này không ai muốn xem, ngươi còn diễn vì cái gì? Cho dù ngươi chết cũng không có ai hay biết, lại càng không có ai biết ơn ngươi!"
Yết hầu của Lạc Băng Hà bỗng nhiên nhúc nhích một cái, trầm giọng nói: "Ta không có ý định, để cho bất kỳ kẻ nào biết ơn ta."
Hắn đã đoán được câu trả lời như thế này từ trước.
Chỉ là khi nó được thốt ra từ trong miệng của Lạc Băng Hà, Thẩm Cửu vẫn run rẩy mất kiểm soát, nhắm mắt lại.
Đúng là, Lạc Băng Hà hoàn toàn có khả năng hồi sinh một người, nhưng chỉ có thể hồi sinh một lần.
Bởi vì trên người hắn có Ma lực và Linh lực đồng thời quấn lấy nhau.
Mà cả hai cũng đều dồi dào.
Cho nên, dù cho một trong hai có giảm bớt, cũng không giết được hắn.
Lạc Băng Hà biết rất rõ điều này, lại không chút do dự mà tìm tới Trúc chi nhất tộc.
Thông qua bọn họ tìm ra được vị trí của thánh lăng.
Sử dụng thánh lăng để tặng cho Thẩm Cửu một cuộc sống mới.
Những lời nói kia của vị thuộc Trúc chi nhất tộc dường như vẫn còn văng vẳng bên tai.
Từng chút một đâm sâu vào tận đáy lòng của Thẩm Cửu.
Hắn giơ cánh tay đang run rẩy lên, vòng ra phía sau ôm lấy lưng của Lạc Băng Hà, mạnh mẽ vùi mình vào lồng ngực đối phương.
Chỉ khi ngửi thấy được mùi hương độc nhất của người kia, Thẩm Cửu mới dám tin rằng, Người này vẫn còn tồn tại.
_____________________
Hôm đó, Thương Khung Sơn phái đánh tới, giết chết Thẩm Cửu.
Lúc ấy, Thiên ma ấn trên trán Lạc Băng Hà lập tức sáng chói, sấm đánh vang trời.
Đột nhiên, trong nháy mắt, có một tia sét đánh xuống, đồng thời Thiên ma ấn và mắt của hắn cũng lóe sáng lên.
Đỏ rực, như bị nhuộm bởi máu tươi.
Thậm chí, Mộc Thanh Phương còn chưa phản ứng kịp, đã bị Lạc Băng Hà bóp cổ mình một cách đột ngột, ấn mạnh vào trên tường.
Khiến cho cổ họng của Mộc Thanh Phương nóng lên, máu tươi vô thức tràn ra khỏi khóe miệng.
Lạc Băng Hà dường như không nhìn thấy, vẫn bóp mạnh lấy đối phương.
Ma khí lượn lờ bên cạnh hắn, linh lực cùng ma lực đan xen vào nhau, tỏa ra một sức mạnh to lớn.
Khiến cho đám người kia chấn động đến mức lùi về sau, không thể tới gần.
Tâm ma kiếm cũng đang ở trong tình trạng giống như Lạc Băng Hà.
Rõ ràng có dấu hiệu muốn nuốt chửng lấy lý trí của hắn.
Nếu như lúc này, để cho Tâm ma kiếm lợi dụng sơ hở chui vào, linh lực của Lạc Băng Hà bị chính ma lực của hắn nuốt chửng hết.
Ngay vào lúc này, vị Vu sư kia ra mặt, liều mình bất chấp nguy hiểm bị Lạc Băng Hà giết chết, đứng ra ngăn cản hành động của hắn.
"Thẩm Tiên sư đã chết! Linh lực