* Đế Tôn Ma Giới hắc liên hoa Băng × Mèo hoang cao ngạo siêu độc miệng Cửu
* Có sự góp mặt của hệ thống!!!
* Thẩm Thanh Thu cùng Thẩm Cửu hoán đổi thân thể!
* Góc nhìn của Thẩm Cửu
_____________________
Bởi vì cơ thể trở nên cực kỳ mẫn cảm, đôi mắt Thẩm Cửu không khống chế nổi mà rơi lệ, hắn nắm chặt cánh tay Lạc Băng Hà, giống như một con cá sắp chết đang giãy giụa bất cần.
“Sư tôn người nói cái gì? Người như thế này nói không được sao? Mau ăn đi, để người không cảm thấy khó chịu nữa.”
“Hức…” Thẩm Cửu nghẹn ngào, nước mắt chảy từ trên má theo thái dương trượt xuống, nhỏ vào đầu ngón tay Lạc Băng Hà, hắn giống như bị dọa sợ, bỗng nhiên buông lỏng bàn tay.
Cây quạt rơi xuống đất kêu lên một tiếng ‘cạch’, Thẩm Cửu cúi người ho khan như mất mạng.
Lúc hắn cúi đầu, mái tóc đen xõa xuống, Lạc Băng Hà có chút ngơ ngác nhìn đỉnh đầu hắn.
Hắn giơ tay lên, nhìn đầu ngón tay còn dính nước mắt của Thẩm Cửu, ánh mắt hắn trống rỗng, đột nhiên hỏi: “Thẩm Thanh Thu, ngươi khóc cái gì?”
Giây tiếp theo, hắn chợt xông tới, túm lấy cổ áo Thẩm Cửu, thô bạo kéo hắn lên, trừng mắt quát to: “Ngươi khóc lóc cái gì?! Ngươi mới chịu khổ một chút đã khóc sao?! Ta chịu bao nhiêu uất ức của ngươi còn chưa dám khóc đây này? Sư tôn, sao ngươi không suy nghĩ thật kỹ, bây giờ là ai hại ngươi ra nông nỗi này, là ai hại ngươi hả? Ngươi có mặt mũi gì khóc trước mặt ta?!”
Thẩm Cửu không nói chuyện, miệng hắn vì sự thô bạo vừa rồi mà rách da, khóe miệng còn đang chảy ra máu, trượt xuống chiếc cằm trắng nõn.
Hắn cụp mắt xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ngay cả vào lúc này, hắn cũng có thể không chút che giấu mà thất thần.
Lạc Băng Hà cảm thấy mình sắp phát điên, hắn hận không thể chậm rãi từng nhát từng nhát giết chết Thẩm Cửu.
Dường như nhìn thấy trên người Thẩm Cửu lưu lại những vết sẹo của hắn, vĩnh viễn không phai mờ, hắn mới có thể vui vẻ, mới có thể giải hận.
Nhưng khi nghĩ đến việc Thẩm Cửu chết trước mặt hắn, hắn lại hoảng sợ một cách vô lý.
Loại cảm xúc vướng víu này chồng chất trong trái tim hắn, ép hẳn đến mức không thở nổi, chỉ muốn níu lấy Thẩm Cửu mà rống to lên: “Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà ngươi không thèm nói một câu cũng có thể khiến ta tức đến nông nỗi này? Dựa vào cái gì ngươi đối xử với ta như vậy mà ta vẫn không nỡ giết người? Dựa vào cái gì ngươi có thể thờ ơ lạnh nhạt từ đầu đến cuối, chỉ có ta là trố mắt như điên!”
Lạc Băng Hà rất tức giận, thở hồng hộc, vẻ mặt hai người tương phản rõ rệt.
Thật lâu sau đó, như thể chỉ qua một cái chớp mắt, đồng tử Lạc Băng Hà co rút lại, tiếng hít thở đột nhiên trở nên nhỏ bé lại, cẩn thận từng li từng tí.
Mắt hắn cụp xuống, từ đầu đến cuối đều một mực nhìn chằm chằm Thẩm Cửu, miệng há to, im lặng nghẹn ngào.
Trên eo Lạc Băng Hà có một đôi bàn tay mát lạnh nhẹ nhàng vòng qua, tăng thêm sức lực, từng chút từng chút kéo thắt lưng của hắn, lại gần hơn.
Lạc Băng Hà nói: “...Ngươi đang làm cái gì đó?!”
Thẩm Cửu nghiến răng nghiến lợi, bỗng nhiên gia tăng sức lực, muốn kéo cả người Lạc Băng Hà ôm vào lòng ngực, nhưng không ngờ rằng Lạc Băng Hà vững vàng như núi Thái Sơn, kéo hắn không nhúc nhích, ngược lại kéo chính mình vào lòng ngực Lạc Băng Hà.
Bàn tay đang níu lấy hắn của Lạc Băng Hà bỗng nhiên buông lỏng.
Lần này, Thẩm Cửu hoàn toàn ngã vào vòng tay Lạc Băng Hà.
Hắn đang ngồi, Lạc Băng Hà đứng đấy, cả khuôn mặt của Thẩm Cửu đều vùi vào vòng eo của Ma tôn.
Thẩm Cửu: “...”
Lạc Băng Hà: “...?”
Không đúng, tình tiết này phát triển không đúng.
Tại sao Lạc Băng Hà ở thế giới bên kia biết chui chui vào lòng ngực hắn, còn tên này chỉ biết đứng như khúc gỗ ở chỗ đó?
Cuối cùng, coi như hắn đã sai lầm khi cố vòng tay ôm người đang tổn thương vào lòng, đúng là tự làm mình mất mặt!
Thẩm Cửu sẽ không an ủi người khác, mỗi lần nói chuyện đều rất chua ngoa, ác ý, mỗi một câu nói vô tình đều có thể khiến người hết sức tức giận, chẳng hạn như câu nói mà hắn vừa nói khiến cho Lạc Băng Hà phát cáu.
Thật sự là hắn chỉ vô ý nói ra, không nghĩ tới sẽ chạm vào vảy ngược của Lạc Băng Hà.
Nhưng hiện tại, hắn cũng không có ý định nói Lạc Băng Hà biết vừa rồi mình không cố ý nói mấy câu vũ nhục đó.
Vì Lạc Băng Hà ở thế giới bên kia có thể ôm lấy hắn dỗ dành, hắn cũng nghĩ thế giới này có phải cũng giống như vậy hay không.
Lạc Băng Hà quả thực không tức giận nữa, bây giờ trong đầu hắn tràn đầy ý nghĩ: Thẩm Cửu điên rồi.
Hắn đưa tay, vươn ra sau lưng Thẩm Cửu, đột ngột kéo tóc đối phương xuống, ép Thẩm Cửu phải ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào hắn.
Lạc Băng Hà nhìn hắn nói: “Ngươi bị điên à?”
Thẩm Cửu nhìn lại, đôi mắt xanh lạnh lùng bình tĩnh: “Quạt lại bị ngươi làm bẩn rồi, ta muốn xem người mất bao lâu mới làm xong một cây quạt mới, đồ vô dụng.”
Lạc Băng Hà nói: “Làm cây quạt không phải rất dễ sao? Chỉ là ngươi không muốn, tại sao ta lại phải nhiệt tình để đổi lại sự lạnh nhạt của ngươi?”
“Ai nói ta không muốn?”
Bàn tay đang nắm tóc hắn của Lạc Băng Hà đột ngột dừng lại.
Thẩm Cửu cười lạnh: “Ngươi càng ngày càng lợi hại, ngay cả lòng dạ sư tôn đây ngươi cũng dám đoán bừa? Chỉ có điều, tạp chủng chính là tạp chủng, đoán đều sai bảy tám phần…”
Thẩm Cửu còn chưa nói xong, tóc của hắn lại bị kéo đi mạnh một chút, kéo tới nỗi răng của Thẩm Cửu cũng nhe ra, hai mắt nhìn hắn chằm chằm.
Lạc Băng Hà chăm chú nhìn hắn, giống như muốn xác định điều gì đó, gằn từng chữ nói: “Vì sư tôn đã đồng ý, vậy để ta làm cho sư tôn cây quạt mới, cho dù thế nào cũng phải cầm nó.”
Thẩm Cửu: “Tạp chủng, ngươi đang ra lệnh cho ta cầm sao?”
“Ngươi đã đồng ý.”
“Ta không nói.”
“Chính ngươi vừa đồng ý.”
“...” Thẩm Cửu mím môi, vươn tay nhéo trên eo Lạc Băng Hà một cái, nói: “Còn dám mạnh miệng nói lại ta?!”
Lạc Băng Hà mừng rỡ, bỗng nhiên bắt lấy bàn tay đang nhéo eo mình, cúi người tới gần Thẩm Cửu, nói nhỏ bên tai hắn: “Ta chẳng những dám nói lại sư tôn, ta còn dám chống đối sư tôn…”
Giây tiếp theo, Thẩm Cửu còn chưa kịp phản ứng, Lạc