Sở Kiều cảm thấy, bất kể là do khuôn mặt đẹp trai của Lục Minh Hà, hoặc thanh âm hơi khàn khàn của hắn, đều rất ảnh hưởng đến phán đoán. Cậu ngay lập tức lùi về sau hai bước, kéo ra một khoảng cách an toàn, nhìn trời nhìn đất, chỉ không nhìn Lục Minh Hà.
“Anh rốt cuộc muốn làm gì?”
“Muốn phao em.” Lục Minh Hà nhếch môi, cười đến tao nhã nhưng lại vô liêm sỉ.
*Phao: Muốn cua, tán tỉnh ai đấy, còn có nghĩa là muốn ngủ người đó.
“… Anh chết tâm đi.”
“Anh cảm thấy rất có hi vọng.”
Không có.
“Lúc anh nói chuyện với em, em sẽ đỏ mặt.”
Nói bậy.
“Bây giờ em đang đỏ mặt này.”
Nói bậy!
“Lúc anh hôn em, hình như em cứng.”
Không có!!
Sở Kiều đỏ mặt đứng tại chỗ, có trăm miệng cũng không cãi lại được. Lục Minh Hà đi tới, khoác vai cậu, dẫn cậu về hướng ký túc xá.
“Tiểu Kiều, không bằng như vầy…”
“Cự tuyệt.”
“Trước tiên nghe anh nói xong đã.” Ngữ khí của Lục Minh Hà giống như đang thảo luận ngày mai đi chơi chỗ nào, “Dù sao em cũng không hề thấy xúc động đối với anh, em để cho anh thử xem xem, cũng không lỗ lã gì.”
“Tôi…”
“Hay xu hướng tình dục của em không chịu nổi thử nghiệm.”
Cái này nhất định là phép khích tướng, Sở Kiều một bên suy nghĩ một bên nói: “Yêu không phải để thử.”
Lục Minh Hà buồn buồn cười hai tiếng, cánh tay thu nhanh lại, nghiêng đầu hôn trên khuôn mặt của Sở Kiều một cái, đụng nghiêng kính mắt của cậu. Sở Kiều ghét bỏ lau mặt một phen, lau kính mắt, nghiêm túc nói: “Anh không thể làm mấy chuyện quá đáng nữa.”
Lục Minh Hà giả ngu: “Chuyện gì?”
Sở Kiều gạt cái tay của hắn đang khoát trên vai mình xuống: “Đừng có đụng chạm lung tung.”
“Thế thì…”
“Gửi tin nhắn quấy rối cũng không được!”
Lục Minh Hà lại một phen khoát lên vai cậu, đến gần bên tai của Sở Kiều, giọng nói cố ý đèn nén đến trầm thấp, mang theo thanh khí: “Vậy nghĩ đến em để tự an ủi thì sao.”
Mặt Sở Kiều nóng đến nỗi có thể luộc trứng gà: “Đương nhiên không được!”
“Thế không nghĩ tới em, tự an ủi có được không?”
Không cần nhắc lại hai chữ đó!!
Lục Minh Hà như đăm chiêu, thở dài nói: “Em thấy bức phác hoạ kia rồi đúng không, chính là vẽ vào lúc đấy.”
Vẽ cái gì? Sở Kiều sửng sốt hai giây, lập tức kịp phản ứng. Là bản phác hoạ dương v*t kia của Lục Minh Hà. Một khi kịp phản ứng, Sở Kiều không có cách nào khống chế lại đầu óc của chính mình, bắt đầu triển khai tưởng tưởng tỉ mỉ sinh động.
Lục Minh Hà ở một mình trong ký túc xá, hất áo lên, quần nửa cởi nửa không, giống như lần trước Sở Kiều nhìn thấy, ngồi ở trên giường tự an ủi chính mình. Trong miệng ngậm điếu thuốc, làn khói bốc lên, một chân gấp khúc, tập phác thảo đặt lên trên. Tay trái khi có khi không ve vuốt, tay phải tuỳ ý phác hoạ đường nét. Đánh bóng rất cẩn thận, vì vậy vẽ nên vật nọ vô cùng chân thật. Sau khi vẽ xong, Lục Minh Hà ném bút, tay trái mạnh mẽ vuốt từ gốc đến đỉnh đầu hai lần, sau đó bắn ra, bắn lên trên tập phác thảo.
Lục Minh Hà nhẹ nhàng nở nụ cười: “Nghĩ gì thế, mặt đều chín.”
“Dù sao cũng không cho phép nói những thứ liên quan từ cái cổ trở xuống!”
“Cũng không phải anh nói, do tự em tưởng tượng.”
“Không chịu thì thôi.”
“Được rồi được rồi, anh sẽ cố gắng.”
Lục Minh Hà nói được là làm được, nói phao là phao.
Không biết hắn hỏi ở chỗ nào mà lấy được thời khoá biểu của cậu, mỗi ngày thức dậy còn sớm hơn cán bộ kỳ cựu nghỉ ngơi như Sở Kiều, mang theo khuôn mặt áp suất thấp giống như cái xác không hồn mà rời giường như thế, đi đến cửa hàng Sở Kiều thích nhất mua cho cậu há cảo nóng nổi làm bữa sáng. Chăm chỉ đến lớp của năm nhất còn hơn đến lớp của mình, giành chỗ ngồi giúp Sở Kiều, đồng thời mỉm cười với mỗi học đệ học muội chung lớp đến nhân khuôn nhân dạng, sau đó sẽ nằm nhoài lên bàn mà ngủ say sưa ở bên cạnh cậu, khi ngẫu nhiên tỉnh lại thì sẽ lấy tập phác thảo ra mà vẽ Sở Kiều.
*nhân khuôn nhân dạng: thái độ và cử chỉ không khớp với thân phận, đại ý là nhìn như vậy mà hoá ra không phải vậy.
Nói cố gắng hết sức, cũng là nói được thì làm được, không đem lời nói hết, cũng tuyệt đối không đem chuyện làm hết.
Lúc đầu, Lục Minh Hà chỉ là dắt tay Sở Kiều, nắm ở trong lòng bàn tay, vuốt nhẹ nhiều lần, cọ tới cọ lui giữa những ngón tay. Hay là lúc ở trên lớp, hoặc khi tại phòng ngủ, cả hai ngồi song song, đùi dựa đùi, nóng hầm hập. Sau đó quá phận nhất cũng chỉ là ở chỗ không người, ôm lấy Sở Kiều, tại hõm cổ của cậu mà ngửi ngửi cọ cọ, một đầu tóc xoăn dán đầy mặt cậu.
Về sau, Lục Minh Hà thỉnh thoảng sẽ đặt Sở Kiều trên cửa ký túc xá mà hôn, dường như muốn mút sạch một lớp da trên đầu lưỡi cậu. Hoặc là xoay người Sở Kiều để đằng trước của cậu dựa vào cửa, một bàn tay che miệng cậu, một bàn tay chui vào trong quần áo xốc xếch, xoa nắn bên hông,