Sở Kiều bỗng dưng có chút luống cuống tay chân, cuối cùng chỉ có thể lạnh lùng gật đầu, hình như có chút không lễ phép.
Nhưng người kia không thèm để ý, đôi môi mỏng manh nhếch lên cười cười, ánh mắt vẫn dừng lại trên người cậu, là cái nhìn từ trên xuống dưới, rồi từ dưới nhìn lên, nhìn từ khuôn mặt, cái cổ, lồng ngực, eo, chân, mũi chân, một cái nhìn lưu manh quét qua từng tấc từng tấc, nhưng đôi mắt thâm thuý vào thời điểm nhìn chăm chú lại có vẻ càng thêm thâm tình.
Đối mặt với ánh mắt của người này, Sở Kiều có chút không vui.
Cái gì ấy, gay trong gay khí.
*gay里gay气: Chỉ cảm giác giống đồng tính luyến ái.
Thế nhưng Sở Kiều không giỏi đem biểu tình bày ra trên mặt, cậu chỉ nhíu mày, yên lặng đi tới một đầu khác của phòng tập.
Bọn họ bắt đầu luyện tập là sẽ luyện mấy tiếng đồng hồ, vì vậy Sở Kiều chỉ theo dõi một lúc, rồi đạo diễn sư tỷ ra hiệu cho cậu về trước.
Tuy nhiên Sở Kiều xem đến có phần say mê.
Đây là một kịch bản có nguồn gốc từ Liên Xô cũ, gọi là “Trò chơi thanh xuân cấm kỵ”, nói về bốn sinh viên gồm một nữ ba nam, lấy sinh nhật làm cái cớ đến thăm nhà giáo sư của họ, nhưng thật ra là muốn có được chìa khoá két sắt của giáo sư, thay đổi bài thi ở bên trong. Các sinh viên tỉ mỉ bày ra một “trò chơi” tàn khốc, áp chế giáo sư giao ra chìa khoá, cuối cùng làm sụp đổ chủ nghĩa lý tưởng của giáo sư, kết cục tự sát.
Rất đặc sắc, cũng rất nặng nề.
Sở Kiều vốn muốn xem thêm một lúc, thế nhưng người ngồi xổm ở đối diện kia vẫn đang nhìn cậu không ngừng, không hề che giấu ánh mắt chút nào. Sở Kiều không thể làm gì khác hơn là chào sư tỷ, chuẩn bị về trước.
Thời điểm cậu đi tới cạnh cửa, người kia đứng lên, cao to như dự đoán, so với Sở Kiều một mét bảy mươi sáu còn phải cao hơn một cái đầu, tầm mắt Sở Kiều vừa vặn nhắm ngay cổ áo của hắn.
Áo sơ mi rộng cổ, lộ ra nửa đoạn xương quai xanh, vải vóc buông lỏng vẽ ra cơ ngực đẹp đẽ.
Hắn kéo cửa thay Sở Kiều, làm tư thế xin mời, đặc biệt lịch thiệp.
Sở Kiều lúng túng nói tiếng cảm