Anh ta vì sao lại ngồi trên giường của mình mà tự an ủi.
Trông toàn thân anh ta hình như thấm mồ hôi, cọ hết lên drap giường của mình.
Mình rõ ràng đã gõ cửa!
Rõ ràng nhìn như một sư huynh rất lịch sự, vì sao lại làm chuyện xấu hổ như vậy.
Anh ta dựa vào cái gì mà không biết ngượng như thế, phía dưới rất lớn thì giỏi lắm sao!
Trời ạ, bản phác thảo kia sẽ không phải là vẽ của chính anh ta đi, rất không biết xấu hổ.
Đầy đầu Sở Kiều đều là ý tưởng loạn thất bát tao, hai mắt trống trỗng, hoàn toàn dựa vào trực giác để bước đi, hai tay giấu trong túi quần, lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Phó Thi Ngữ ở bên cạnh một mực nói chuyện, thế nhưng một câu cậu cũng không nghe lọt tai.
“Này, Tiểu Kiều, cậu tự nhiên đờ ra làm gì?” Phó Thi Ngữ liếc một cái.
Ai? Tiểu Kiều? Gọi mình?
“Không… Không có.”
Phó Thi Ngữ chậc chậc trong miệng hai tiếng, nhấn nút mở thang máy, nhanh chân đi vào.
Đến phòng luyện tập, Sở Kiều bỏ ra ròng rã nửa giờ, nỗ lực đem bản thân nhổ ra khỏi đống suy nghĩ hỗn loạn, lập tức tập trung lại sự chú ý của mình.
Vở kịch đang sắp tới chỗ cao trào nhất, nam sinh bên trong kịch bản sử dụng thủ đoạn cuối cùng, giả bộ bạo lực với Phó Thi Ngữ đóng vai nữ sinh, bức bách giáo sư giao ra chìa khoá. Rốt cuộc là trò chơi giết tâm được thiết kế tỉ mỉ, hay là sự tàn bạo thực sự, đã là ranh giới mơ hồ, người thiếu niên lạnh lùng tàn khốc, là thanh củi cuối cùng nhóm lên ngọn lửa tự huỷ của giáo sư.
Phó Thi Ngữ nằm trên một cái bàn, trước mắt là sự ngỡ ngàng và bàng hoàng luống cuống, phi thường nhập vai, ngược lại sư huynh đóng vai người thi bạo lại lúng túng không biết nên ra tay chỗ nào, bị đạo diễn hô ngừng từng lần một.
Phó Thi Ngữ bất đắc dĩ ngồi trên bàn, nói đùa: “Sư huynh đừng sợ, đối diện chỉ là em thôi.”
Mọi người cười vang.
Lục Minh Hà lúc này mới khoan thai đến muộn.
Thay một bộ quần áo, mặc áo sơ mi trắng, vạt áo không nhét vào trong quần. Mái tóc hơi xoăn thổi lên, lộ ra cái trán trơn bóng, nhìn thấy dung mạo đẹp trai. Có thể thấy hắn rất được hoan nghênh, mọi người dồn dập chào hỏi hắn, mà hắn cũng thân thiết bắt chuyện, đáp lại những lời trêu chọc và chuyện cười.
Ôn hoà, lại không làm người khác thấy xa cách phản cảm.
Sở Kiều thấy hắn từng bước đi tới chỗ mình, vội vàng tháo kính mắt, giả vờ dùng vạt áo chà xát lau lau.
Lục Minh Hà đưa tới một bình nước, cười như gió xuân: “Cậu vội vàng ra cửa, quên cầm này.”
Dưới con mắt của mọi người, Sở Kiều chỉ có thể nhanh chóng mang kính mắt trở lại, gọng kính suýt chút nữa đâm mù chính mình.
Quá ngu.
Một bên thầm oán bản thân, một bên nhận chai nước.
Trợn mắt nói dối.
Nước cầm trong tay lành lạnh, còn có một lớp nước ẩm ướt, cho thấy là vừa lấy ra từ trong tủ lạnh căn tin không bao lâu. Sở Kiều vặn chai nước, ực một hớp.
Nhưng hiển nhiên không có người nào để ý đến Sở Kiều và chai nước của cậu, mọi người nhiệt liệt thảo luận với Lục Minh Hà về cảnh diễn vừa nãy, đồng thời cười nhạo tập thể anh chàng bạo lực không biết cách hạ thủ kia.
Sư huynh tiến thoái lưỡng nan, phô trương thanh thế: “Cậu giỏi thì lên đê!”
Đạo diễn sư tỷ phất tay, như chủ soái phái ra quân tiên phong tâm đắc: “Minh Hà, cậu lên đi.”
Lục Minh Hà lắng nghe, bước tới phía