Mười lăm phút trôi qua, rốt cuộc nhận được tin nhắn của đạo diễn sư tỷ, hoá ra mọi người bị trêu đùa.
Vì để gia tăng tình hữu nghị giữa các thành viên mới và cũ, ban lãnh đạo cố ý thiết kế một trò chơi truy tìm kho báu, mỗi một cửa là một câu đố, muốn giải cần phải tìm đến nơi có chứa gợi ý, tìm được tờ giấy, hoàn thành nhiệm vụ trên đó, lấy được địa điểm kế tiếp, cuối cùng đến đích, sẽ có phần thưởng lớn.
Mọi người đầu tiên tàn nhẫn oán giận một phen, nhưng sau đó đều trở nên hưng phấn, tràn đầy phấn khởi muốn chạy nhanh đến đích để đánh đạo diễn sư tỷ một trận.
Một đám người ào ào dựa theo gợi ý đi đến địa điểm đầu tiên.
Sở Kiều từ trước đến nay không am hiểu cách hoà mình vào bầu không khí náo nhiệt như thế, suy nghĩ xem có muốn xin phép đi trước hay không, nhưng dù EQ của cậu có thấp cũng biết rõ nếu lúc này mình chuồn mất cũng sẽ làm mọi người mất hứng, vì thế chỉ có thể chậm rì theo sau.
Lục Minh Hà cũng không nói một lời, đút tay vào túi quần, đi cùng cậu.
Một đoàn người gào hét như quỷ kêu ở trong sân trường, xuyên qua rừng cây nhỏ, lăn bụi cỏ, lang thang hơn một tiếng.
Cuối cùng, đích đến quả nhiên là phòng luyện tập.
Mọi người hưng phấn vọt tới sảnh dưới, phát hiện bên cạnh thang máy dán một tờ giấy, chữ đỏ cỡ to viết không được đi thang máy, phải đi thang bộ.
Nhìn hành lang tối hù, trong lòng Sở Kiều vô lực rên rỉ một tiếng, cậu biết sẽ có một màn chết tiệt như thế này.
Một đám người cậu đẩy tôi tôi đẩy cậu, xuất phát về phía cầu thang. Sở Kiều ở chỗ rẽ chần chờ, căn bản không muốn bước theo.
“Em sợ tối?” Lục Minh Hà đứng sau lưng cậu hỏi.
Sở Kiều cắn răng, giống như thấy chết không sờn mà đi vào, run cầm cập lấy di động ra, bật đèn pin để chiếu sáng. Cậu quả thật sợ tối, khi còn bé đã từng có một lần, cha mẹ cãi nhau, từng người đẩy cửa đi ra ngoài, bỏ một mình cậu ở nhà, không hiểu sao trong nhà bị đứt cầu dao, cậu đợi trong bóng tối cả một đêm, từ sau đó liền sợ tối.
“Nếu như sợ, em có thể nắm lấy tay anh.” Lục Minh Hà nhỏ giọng nói bên tai Sở Kiều.
Sở Kiều sợ hết hồn, điện thoại di động trên tay suýt chút nữa rơi mất, cậu quay đầu lại lườm hắn một cái, nhỏ giọng nói: “Tôi không có sợ.”
Lục Minh Hà thờ ờ nhún vai, chân dài một bước đi lên hai, ba bậc thang, theo sau đoàn người, để lại Sở Kiều một mình ở cuối, phía sau đen thùi, tựa như lúc nào cũng sẽ có thể đụng phải đồ vật.
Sở Kiều vội vàng ba chân bốn cẳng chạy theo.
Mọi người mở đèn pin, mò mẫm đi lên tầng ba, phòng luyện tập ở tầng sáu. Sở Kiều đếm từng tầng từng bậc thang, nhìn Lục Minh Hà đi trước mặt cậu, tay ở bên người đung đưa.
Đột nhiên, mấy cô gái đi ở phía trước trầm thấp kêu lên hai tiếng, tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng bên trong bầu không khí tối đen, tất cả mọi người đều rất hồi hộp, la lên liên tiếp.
Tâm trạng của Sở Kiều căng thẳng như dây cung bị kéo, cậu bị tiếng la của mọi người doạ đến tóc gáy đều dựng đứng lên, suýt chút nữa quăng luôn điện thoại di động, căn bản không dám nhìn chuyện gì đang xảy ra, đưa tay kéo lại thứ gần cậu nhất —— góc áo của Lục Minh Hà, cả khuôn mặt của Sở Kiều chôn sau lưng hắn, không dám thở mạnh.
Sở Kiều có thể cảm giác được, tấm lưng Lục Minh Hà cứng lên một chút, sau đó lại thả lỏng. Lục Minh Hà đem bàn tay của Sở Kiều đang ở trên góc áo hắn gỡ xuống, nắm lấy trong lòng bàn tay hắn.
“Đừng sợ, chỉ là nhìn thấy con chuột chạy qua mà thôi.”
Sở Kiều vẫn chôn trên lưng của Lục Minh Hà, ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người hắn, cảm giác được lồng ngực chấn động khi hắn nói chuyện, làm người ta yên tâm. Bàn tay Lục Minh Hà rất lớn, có thể bao bọc toàn bộ bàn tay cậu ở bên trong.
Rối loạn rất nhanh ổn định, mọi người lại bắt đầu cậu đẩy tôi tôi đẩy cậu đi về phía trước.
Sở Kiều ngượng ngùng đem khuôn mặt của mình rời khỏi trên lưng của Lục Minh Hà, muốn rút tay ra. Lục Minh Hà lại không nói gì kéo cậu đi