Triệu Thị Quý Nữ

2


trước sau

Ai ngờ không lâu sau Triệu Nguyên Tấn bị bệnh hoa liễu truyền khắp ngõ nhỏ phố lớn kinh thành, mọi người đều biết, Như Yên cô nương ở Yến Kỳ Lâu thân mình không thể bằng Triệu Nguyên Tấn, sau khi bị lây bệnh lại nhiễm phong hàn, dù sao cũng là làm ăn thân xác, cả ngày lẫn đêm hao tổn nguyên khí thường xuyên bị giày vò liền đi đời nhà ma.

Xảy ra mạng người nghĩ muốn giấu diếm cũng không được, một ít khách quen của Như Yên cũng bất hạnh nhiễm bệnh, Nguyễn tú bà là người khôn khéo, không muốn một ít quan bị nhiễm bệnh đến làm ầm ĩ trong kĩ viện, càng phải bảo trụ danh dự Yến Kỳ Lâu sao sẽ để lại tiếng xấu.

Triệu Nguyên Tấn đầu sỏ gây nên, hắn lây bệnh cho Như Yên, ý tứ tự nhiên là oan có đầu nợ có chủ, các ngươi nếu cảm thấy oan uổng tìm Triệu Nguyên Tấn trút giận, cô nương trong lâu nàng giữ mình trong sạch, không phải hạng người nào cũng tiếp khách.

Triệu Nguyên Tấn vì có Lưu ngự y y thuật cao siêu chữa trị, dần dần khôi phục sức sống, mới vừa dần dần tốt chợt nghe gã sai vặt với nha hoàn nghị luận, mới biết chuyện hắn bị bệnh hoa liễu không chỉ đồn trong phủ mà ngoài phủ cũng biết, mọi người cười khinh bỉ, ngay cả ánh mắt hạ nhân nhìn hắn tựa hồ cũng có ý khác, chớ nói chi tiểu thư gia đình quyền quý sẽ đồng ý gả cho hắn, lũ bạn xấu ngày xưa lại tránh không kịp còn có người lời lẽ xỉ nhục, so với Triệu Nguyên Lễ ngày xưa chịu qua chỉ có hơn chứ không kém. Triệu Nguyên Tấn vốn bệnh tình mới khỏi tâm tình yếu ớt, nhất thời luẩn quẩn trong lòng sinh ra ý niệm coi thường mạng sống.

Triệu Hoành Thịnh biết được nghịch tử đã không chịu phấn đấu còn muốn chấm dứt mạng sống để trốn tránh, tức giận quăng một cái tát, đúng là không có tiền đồ, bệnh trị khỏi, nhưng không có ý chí cũng là bỏ đi. Triệu Hoành Thịnh nhìn thấy liền tức giận, đem ý tưởng bản thân thương lượng với lão phu nhân.

Lão phu nhân buồn bã thở dài, tâm lý yếu ớt như vậy đều là Diệp thị nuông chiều thành, Nguyên Lễ khi đó khổ sở chịu lời đồn nhảm lại càng ngày càng gay gắt, hắn lại bị vu oan hãm hại, Nguyên Tấn này cũng là gieo gió gặt bão lại vẫn không dám chịu trách nhiệm như vậy, ngay cả lỗi của mình cũng không dám đối mặt, nghe Dương ma ma nói Nguyên Tấn ở Mặc Uyên Cư muốn tự sát, cắt cổ tay được một nửa đau quá kêu gọi người, tự sát không thành, Triệu lão phu nhân càng thêm thất vọng.

Diệp thị bị phạt nửa tháng đóng cửa suy nghĩ, sáng sớm liền đến thỉnh an, lão phu nhân vẻ mặt nghiêm túc nói với mọi người “Hôm nay đã sai người đi bộ binh cho Nguyên Tấn vào danh sách để hắn đi nhập ngũ ở Tây Bắc xa xôi, có lẽ khi trở về tính tình sẽ cứng rắn một chút, cũng coi như tránh tin đồn bên ngoài.”

Diệp thị vừa nghe tuyệt vọng quỳ trên mặt đất cầu tình “Mẫu thân, Nguyên Tấn không chịu nổi loại khổ này! Lại nói hắn cũng tới tuổi hôn phối, nếu là vừa đi cũng phải năm năm cũng chưa thể về đến lúc đó lầm lỡ việc lập gia đình, Nguyên Tấn hắn lúc trước tuổi còn nhỏ, lập gia đình sẽ lớn lên, mẫu thân, ngài thay Nguyên Tấn nghĩ thật tốt đi.” Quan trọng hơn nữa là tòng quân liền có nghĩa sẽ nguy hiểm, tùy thời đều có thể đi đánh giặc, nàng chỉ có một mình Nguyên Tấn.

Triệu Hoành Thịnh tức giận ném vỡ ly trà, hừ lạnh một tiếng “Ngươi nghĩ là còn có tiểu thư nhà nào muốn gả cho đứa con bệnh tật tốt của ngươi?”

Diệp thị hoảng hốt vội vàng nói “Nguyên Tấn có thể cưới cô nương nhà thường dân, cô nương này có khi còn hiểu biết hơn tiểu thư nhà quý tộc,có đúng không? Còn có thể lấy được công tử Triệu phủ không phải chen chúc mà vào.”

Nàng nhìn xung quanh một vòng hỏi, lại không có ai lên tiếng trả lời. Triệu Văn Huyên nhìn Diệp thị lúc này chật vật, trong lòng xem như cao hứng, đối thủ một mất một còn của nương nàng không được tốt, đáng tiếc Hạ di nương không thể nhìn thấy. Triệu Văn Hi ở một bên nắm khăn tay bộ dáng nhu nhược, thần sắc tràn đầy thương hại, nhìn trên mặt lão phu nhân ý tứ kiên quyết, tự nhiên sẽ không mở miệng hát đệm.

Triệu lão phu nhân lại một thở dài một tiếng “Cô nương nhà bình dân cũng là con người ta, lúc này lấy về tai họa người ta làm gì, việc này lão bà tử ta đã quyết liền như vậy mà làm, không thương lượng.” Cuối cùng giải quyết dứt khoát, hiển nhiên là chủ ý đã định.

Diệp thị vừa nghe tròng mắt vừa đảo, khó có thể chấp nhận hôn mê, nàng đời này gửi gắm hi vọng xem như không còn, toàn bộ không còn…

Nghe nói Diệp thị vừa tỉnh lại liền ngã bệnh, Triệu Văn Uyển tính toán đi thăm, “an ủi” thật tốt một phen, liền gọi Tuyết Nhạn và Bảo Thiền cùng đi vào Thiều Niên Uyển, mới vừa vén mành đi vào chỉ thấy Diệp thị nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt như giấy Tuyên Thành, còn mê man. Nha hoàn hầu hạ trong phòng hành lễ với Triệu Văn Uyển, ra hiệu cho người sau dừng lại ý bảo chớ đánh thức Diệp thị.

Diệp thị nghe được động tĩnh từ từ tỉnh lại, vừa thấy người tới không hề che dấu chán ghét trong lòng, phẫn hận trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi nói “Triệu Văn Uyển, ngươi còn mặt mũi đến đây, thầy lang giang hồ kia… Là ngươi an bài, cũng là ngươi cố ý đem chuyện Nguyên Tấn vạch trần trước mặt lão thái thái!”

Triệu Văn Uyển chớp mắt, con ngươi đen như hố sâu không chút nào che dấu, cực kỳ hào phóng nhìn qua, con ngươi rõ ràng nói ‘là ta làm thì sao?’

Diệp thị tức giận nghiến răng, cố hết sức vươn tay chỉ vào Triệu Văn Uyển “Ngươi…”

Nửa ngày, Triệu Văn Uyển mới trả lời một câu “Mẫu thân, không có chứng cớ cũng không thể vu oan Văn Uyển a, người bị bệnh suy nghĩ miên man Văn Uyển cũng có thể hiểu được.” Nói xong liền ngồi xuống giường, cầm lấy cánh tay Diệp thị lộ ra ngoài, dùng mười phần lực, Diệp thị bị nắm không thể động đậy “Thời tiết lạnh, mẫu thần để ý bản thân một chút đừng để bị lạnh, ngày Nguyên Tấn đi ngài phải có khí lực đi đưa hắn.”

Theo lời nói xong, Triệu Văn Uyển khom người đem cánh tay nàng để xuống, lúc gần sát bên tai Diệp thị, thanh âm của nàng nhỏ mà lạnh nhạt “Ngươi kê đơn giày vò thân mình đại ca mấy năm nay, hiện giờ trả lại cho ngươi như vậy cũng là nhẹ. Nguyên Tấn là tự hắn gieo gió gặt bão, không ngờ cùng người ngoài hãm hại đại ca, rơi vào kết cục này là gieo gió gặt bão, về phần ngươi cùng người hầu của ngươi, chúng ta…Chậm rãi thanh toán.” Ý cười sâu sắc nhấn mạnh hai chữ cuối cùng.

Diệp thị nghe xong con ngươi trừng lớn, tròng mắt tròn xoe, Triệu Văn Uyển muốn đứng lên, Diệp thị đột nhiên duỗi cánh tay túm chặt Triệu Văn Uyển, lời nói âm trầm “Ngươi mơ tưởng, đối đãi tốt lắm, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

“Mẫu thân mặc dù không phải thân mẫu Văn Uyển, Văn Uyển lại là kính trọng ngài như mẫu thân, gọi ngài một tiếng mẫu thân, ngài lại kiên trì dứt khoát như vậy, thật làm cho người ta đau lòng thất vọng.” Nàng dùng sức gỡ ngón tay Diệp thị sang một bên,
quay về nhìn Diệp thị trên mặt lạnh nhạt không hợp với giọng nói mềm yếu.

Nhìn bộ dáng Diệp thị như này trong lòng Triệu Văn Uyển vui vẻ không ít, kế tiếp cũng nên để nàng ta hưởng thụ thật tốt kết cục thảm hại do nàng ta tự làm.

“Ngươi đứng lại!” Diệp thị thấy người muốn đi, sắc mặt thay đổi mấy lần đột nhiên xuy xuy cười, trong mắt tựa hồ cuốn lên một tia không rõ đắc ý “Triệu Văn Uyển, Nguyên Lễ bị bệnh cũng không phải bút tích của một mình ta, ở trong phủ này còn có người muốn cho huynh muội các ngươi ngã xuống, ngươi nếu có thể đem chuyện Nguyên Tấn đi tòng quân xóa bỏ, ta sẽ nói cho ngươi hung thủ thật sự năm đó.” (Các nàng đoán thử xem đó là ai, sau khi ta biết ta cũng rất giật mình thật sự là không thể tưởng được)

Diệp thị vốn tưởng rằng Triệu Văn Uyển sẽ gấp gáp mà quay lại hỏi nàng, đây là hy vọng cuối cùng của Diệp thị, cho đến bây giờ nàng không muốn thừa nhận cũng không được chuyện tâm tư Triệu Văn Uyển nàng không sánh kịp, người trước sau khi nghe xong thế mà lưng thẳng tắp, bước chân ngừng lại một chút, đầu cũng không quay lại thanh âm chậm rãi nói “Đa tạ mẫu thân hảo ý nhắc nhở, Văn Uyển nhớ kỹ.” Gần tới cửa cuối cùng lạnh lùng bồi thêm một câu “Mẫu thân không bằng ngài đem lời này đến chỗ tổ mẫu nói thử xem sao?”

Sắc mặt Diệp thị càng thêm trắng, có loại cảm giác bi phẫn thua lỗ tích tụ trong ngực, tức giận phun ra một ngụm máu, người này tuổi còn nhỏ làm sao can đảm khí phách như vậy…

Triệu Văn Uyển rời khỏi Thiều Niên Uyển, lời nói Diệp thị lưu lại thật lâu trong lòng nàng không thể xóa, không thể đoán được thật giả trong lời nói của nàng. Năm đó đại ca bị kê đơn thân mình suy sụp, rốt cuộc là Diệp thị một người gây nên, vẫn là…Có người khác, sự tình tựa hồ cũng không giống như nàng nghĩ đơn giản, như thế liền muốn đi Thanh Phong Cư cùng đại ca thương lượng chuyện này một phen, tìm chút manh mối chuyện này, đến Thanh Phong Cư lại nghe gã sai vặt quét tước nói Tứ gia mời Đại thiếu gia đi phẩm trà.

Triệu Văn Uyển thầm nghĩ Tứ thúc trở về phủ hai tháng, chính mình lại được Tứ thẩm quan tâm, liền xoay người đi đến uyển Tứ thúc một chuyến. Bảo Thiền thích nhất là Tứ phu nhân, nàng hòa ái lại không nổi giận, ra tay hào phóng, nhất là Tứ phu nhân thiên vị tiểu thư nhà mình, liên quan bọn họ yêu ai yêu cả đường đi, mỗi lần đến đều có phần thưởng đồ chơi mới lạ, Bảo Thiền một bên trộm vui vẻ. Tuyết Nhạn nhìn sắc trời có chút thay đổi, tầng mây đen tối trầm thấp giống như sắp có tuyết rơi.

Bước chân nhẹ nhàng vào trong uyển, Triệu Văn Uyển đầu tiên đi vấn an Lãnh thị, liền vội vàng nói muốn đi xem đại ca với Tứ thúc, Lãnh thị cũng không giữ nàng ở lại trong phòng, chỉ đơn giản dặn Triệu Văn Uyển phải ăn cơm đầy đủ, nhìn gầy rất nhiều, Triệu Văn Uyển đáp ứng, Lãnh thị vỗ vỗ mu bàn tay nàng, từ ái như lòng mẹ thương con mà cười “Nguyên Lễ cùng Tứ thúc ngươi ở Noãn Các chơi cờ, đi đi.”

Triệu Văn Uyển dạ một tiếng, nhẹ nhàng đi về Noãn Các phía nam, mới vừa đi vào, chỉ thấy đại ca một thân cẩm bào màu xanh đen, trên tay áo thêu hoa văn cây cỏ màu tím lay động theo cử động, một quân cờ dứt khoát hạ xuống, Triệu Nguyên Lễ thản nhiên cười, thanh âm ôn hòa mang theo khiêm tốn “Tứ thúc, đa tạ.”

Triệu Hoành Thế cười ha ha, một chút cũng không cảm thấy thua cháu mình mà quẫn bách, vô cùng thẳng thắn nói “Tứ thúc kỳ nghệ không tinh, làm sao lại là đa tạ.”

“Tứ thúc khách khí.” Triệu Nguyên Lễ thản nhiên cười “Nguyên Lễ cũng là thắng trong nguy hiểm.”

“Ha ha ha, tiểu tử ngươi….” Triệu Hoành Thế tự nhiên nhìn ra tiểu bối này có tài chơi cờ, chỉ là cũng sẽ không làm cho người ta cảm thấy không thoải mái, đạo lý đối nhân xử thế vô cùng hiểu rõ.

Hai người đang nói chuyện liền nhìn thấy Triệu Văn Uyển đi đến, Triệu Hoành Thế nói một câu “Văn Uyển là đến thăm Tứ thẩm ngươi sao? Nàng ở trong phòng”

Triệu Văn Uyển cười sáng lạn “Văn Uyển đã gặp qua Tứ thẩm rồi, đến đây là đặc biệt đến thăm Tứ thúc ngài.” Nghĩ đến lần đầu gặp Tứ thúc giàu có liền đã thưởng nàng một hộp nữ trang vàng lấp lánh, hoa cả mắt, nước lên thì thuyền lên, giá trị con người ở trong lòng Triệu Văn Uyển tự nhiên tăng cao, ngọc a, châu báu a cái nào cũng ánh sáng rực rỡ chân thật! Triệu Văn Uyển xuyên đến liền thích tục khí như vậy!

“Ha ha” Triệu Hoành Thế lại cười sang sảng một tiếng, sai gã sai vặt mang đến một cái ghế, nhìn huynh muội hai người đột nhiên cảm khái nói “Lúc ta rời nhà, hai người các người đều còn nhỏ, nhất là Văn Uyển, còn không đến đây của ta đâu. Chớp mắt một cái đều mười mấy năm, Nguyên Lễ ngọc thụ lâm phong, ngươi cũng thành cô nương yểu điệu, mà ta…Nguyên tưởng rằng cả đời sẽ không lập gia đình, hiện giờ cũng cưới thê tử, ngày qua thật là nhanh a..”

Nói chuyện nhà đâu đâu một lát, Triệu Trung bỗng chạy tới nói có nội thị trong cung đến truyền lời nói Hoàng Thượng triệu kiến Đại thiếu gia vào cung.

Triệu Nguyên Lễ không dám trì hoãn, cáo từ về Thanh Phong Cư đổi quan phục, Triệu Văn Uyển cùng đi đến chờ ở cửa, Triệu Văn Uyển tò mò hỏi một câu “Đại ca, năm đó Tứ thúc vì sao đột nhiên rời nhà, vừa đi liền là mười năm?”

“Đại ca cũng không rõ, việc này trong phủ không được nói, chỉ sợ chỉ có trưởng bối biết.”

“Nga”

Bên này, Triệu Hoành Thế nhìn bóng dáng hai huynh muội rời đi, nhất là Triệu Nguyên Lễ, tràn đầy thưởng thức, ánh mắt dâng lên thâm thúy, Nguyên Lễ như vậy thật rất có bóng dáng mình lúc tuổi trẻ, bỗng nhiên nghĩ đến đủ chuyện trước kia, chỉ tiếc…

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện