Lâm phu nhân ở Quốc Công phủ đến gần đầu xuân, cuối cùng chịu đựng không được, dưới tiếng nghị luận khá lớn, vả lại lão phu nhân cũng không cho sắc mặt hòa nhã, Lâm đại nhân từ nơi khác xong xuôi một hồi, đến phủ cầu vài câu, nàng liền ra vẻ mang theo con đi về, Triệu lão phu nhân không khỏi cảm khái Lão Quốc Công tinh mắt, may mà bên đó không có mẹ chồng, nếu không với tính tình lão ngũ, sao có thể tha thứ cho nàng hồ nháo như vậy.
Cũng vào lúc đang lạnh ấm áp lên này, Vinh Xuân di nương nhiễm phong hàn, cũng đã có bầu bảy tháng, sợ dùng thuốc sẽ ảnh hưởng đứa nhỏ, nhưng không dùng, tình trạng càng ngày càng nghiêm trọng hơn, lão phu nhân xem ở trong mắt để ở trong lòng, phạt hạ nhân chăm sóc một trận cũng không giải quyết được tình trạng.
Loại sự tình này, Triệu Văn Uyển cũng không có phương pháp, thấy lão phu nhân suốt ruột tức giận, chỉ có thể rót trà hạ hỏa, bồi bên cạnh người khuyên giải trấn an, lại nhờ Cố Cảnh Hành hướng ngự y tìm hiểu vài dược thiện bồi bổ, lại cũng không thấy tốt. Ngược lại nha hoàn Lãnh thị mang về, biết thủ pháp xoa bóp, kết hợp thuốc dán không biết tên, bôi cho Vinh Xuân di nương, để nha hoàn xoa bóp phụ trợ, xoa bóp liên tục mấy ngày như vậy, bệnh Vinh Xuân di nương đúng là tốt lên không ít.
Lúc Triệu Văn Uyển cùng lão phu nhân đi qua thăm liền phát hiện, loại phương pháp trị liệu Lãnh thị dùng có chút giống với vật lý trị liệu bằng hương thơm ở hiện đại, thủ pháp tiên tiến, đối phó với chứng bệnh phiền muộn tích tụ lại của Vinh Xuân di nương rất hiệu quả.
“Vẫn là Tứ thẩm kiến thức rộng rãi, biện pháp này so với phương thuốc đại phu kê còn tốt hơn.” Triệu Văn Uyển thấy Vinh Xuân di nương sắc mặt hồng hào, cũng là cao hứng, dù sao cũng là người lão phu nhân để bụng, cũng ngóng trông đứa nhỏ bình an sinh ra, giúp trong nhà có thêm không khí vui vẻ.
Lãnh thị cười yếu ớt, điệu bộ dịu dàng “Là đi theo Tứ gia hàng năm bôn ba bên ngoài, nghe nhiều nhìn nhiều chút, lão phu nhân xương sống thắt lưng, chân đau,chỉ cần gọi một tiếng, tay nghề Ngân Xuyên vẫn rất tốt.”
Lão phu nhân tủm tỉm cười đồng ý, nhìn Lãnh thị càng thêm vừa lòng, đơn giản nói chuyện lễ mừng năm mới lần này, Diệp thị những năm qua không để ý chi tiết chỗ ngồi, cũng là nàng ngầm bổ sung, cũng không tham công mà nói ra, nàng xem ở trong mắt càng cảm thấy thê tử Lão Tứ tốt, so với hai người khác luôn làm cho người ta không bớt lo.
Chỉ là tầm mắt dừng trên bụng bằng phẳng của nàng, ẩn một tia thâm ý, sau một lúc lâu thở dài, dù sao được Lão Tứ cam đoan, thêm hai người tuổi còn trẻ, lúc trước cố dốc sức làm, hai năm nay rảnh rỗi nên đáp ứng sẽ cho nàng ôm tôn tử, lại nhìn Lãnh thị tìm không ra sai sót, cũng sẽ không nhắc tới, nhìn đều cũng có cân nhắc.
“Đi theo lão Tứ chịu khổ ở bên ngoài, làm sao so được với ở nhà có chỗ che nắng che mưa.” Triệu lão phu nhân chỉ cần nghĩ tới mấy năm nay lão Tứ ở bên ngoài chịu khổ, liền nhịn không được thở dài, lúc này nhắc tới liền không nhịn nhắc tới một câu.
“Lão phu nhân nói đúng, Tứ gia vẫn luôn nhớ ngài, chuyện Giang Bắc vừa xong liền gấp rút trở về bồi ngài ăn tết.” Lãnh thị tiếp thu rất nhiều, vẫn là thay phu quân nói đỡ.
Triệu lão phu nhân hé miệng cười, đối với thái độ Lãnh thị như vậy tự nhiên là vừa lòng, chỉ là trong lòng cũng biết con mình, không phải là muốn làm chút thành công mới bằng lòng trở về, hiện giờ nhìn hắn ở trong kinh thành cũng đứng vững, trong lòng không phải là không vui mừng, nếu là Lão Quốc Công có thể thấy, tất nhiên cũng là cao hứng.
Triệu Văn Uyển tuy là tò mò lí do năm đó Tứ thúc rời nhà, nhưng trước mắt cũng không phải thời cơ thích hợp nhắc đến, chỉ sau lại biết Tứ thúc cùng phụ thân không hợp, chẳng qua từ lúc Tứ thúc trở về, nhìn cũng không ra nửa điểm dấu vết, hai huynh đệ thường xuyên kết bạn xã giao, cảm tình hẳn là rất tốt mới đúng.
Đang lúc suy nghĩ mơ hồ, vừa vặn nhìn thoáng thấy Lãnh thị thay Vinh Xuân di nương dịch góc chăn tay áo bị chảy xuống, lộ ra trên cổ tay vết sẹo ngang dọc, giống như vết thương cũ, một đường một đường chồng chéo.
Chỉ liếc mắt một cái, Lãnh thị làm như phát hiện, không dấu vết mà thu tay về, khóe mắt đuôi lông mày ý cười không giảm một chút, nhìn Triệu Văn Uyển, khóe miệng hiện lên tia trêu đùa “Sau khi Văn Uyển cập kê, lời hỏi thăm bên tai chúng ta đều không ngừng, ngay cả Tứ thúc đều hỏi thẩm Uyển nha đầu có người vừa ý…”
“Tứ thẩm đang êm đẹp sao lại kéo đến trên người cháu, cháu…vẫn còn nhỏ.” Triệu Văn Uyển nghe vậy làm bộ thẹn thùng, xê dịch đến bên cạnh lão phu nhân, ẩn đến một góc nổi lên thần sắc nghi ngờ.
“Không còn nhỏ, tổ mẫu cháu thời gian trước liền lén giúp cháu so bát tự, Văn Uyển có muốn biết là công tử nhà nào hợp với cháu không?”
“Tổ mẫu ngài xem…” Triệu Văn Uyển dựa vào bên cạnh lão phu nhân, làm như nhịn không được trêu ghẹo.
Lãnh thị nhìn lại che miệng cười khẽ “Được rồi, thẩm không đùa cháu nữa, nói tóm lại, tốt nhất là người trong lòng của Văn Uyển.”
Triệu Văn Uyển giật mình, lúc ấy nhờ Dương ma ma hỗ trợ, vốn là bởi vì lão phu nhân có tính toán này, trải qua Trưởng Công chúa kia tra xong liền đã quên sau đầu, không nghĩ tới tổ mẫu thật sự so…Đột nhiên liền nghĩ đến Cố Cảnh Hành, ngoài thường thường đưa đến các loại đồ chơi, đồ ăn, người lại không nhìn thấy mấy lần, cũng không biết đang vội làm gì.
“Nha, đây là đang nghĩ đến người nọ?”
Lần này, Triệu Văn Uyển là thật sự đỏ mặt, có chút chịu không được trêu ghẹo liền nói cáo lui với tổ mẫu.
“Uyển nha đầu da mặt mỏng, cũng đừng lấy chuyện này trêu ghẹo nàng.” Triệu lão phu nhân cũng cười híp mắt, ở lúc người đi rồi mới lên tiếng, kì thật đối với kết quả so sánh bát tự cũng tương đối ngoài ý muốn.
Bát tự hai người kia, có thể nói là ông trời tác hợp, cũng thật sự là mệnh, Uyển nha đầu mấy năm nay trong đầu đều là người nọ, hiện giờ nhìn thái độ Cố Cảnh Hành, việc hôn phối cũng không phải không được.
Ánh mắt trong suốt đơn giản Lãnh thị xẹt qua lão phu nhân, cười mỉm lên tiếng đồng ý, quay đầu chống lại Vinh Xuân di nương, dặn dò một phen, nghĩ nghĩ lại vẫn đem Ngân Xuyên
am hiểu điều trị ở lại chăm sóc.
Bên này, Triệu Văn Uyển trở về uyển, không bao lâu liền nghe hạ nhân thông báo, nói bên ngoài Quốc Công phủ dừng một chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá, tiểu thư bên trong muốn thăm hỏi Triệu đại tiểu thư.
“Có nói là vị tiểu thư nhà nào không?” Triệu Văn Uyển khó có khách đến, hỏi nhiều một câu.
Người hầu lắc đầu, lại đột nhiên nhớ ra, trình lên bình sức thanh hoa nhẵn nhụi tinh xảo nói “Chỉ giao cho hạ nhân cái này.”
Triệu Văn Uyển mở nắp, liền ngửi thấy một trận mùi hương thơm hoa mai, bao lại nhè nhè từng đợt mùi rượu, tương đối dễ ngửi, mặt mày cười yếu ớt lập tức cho người mời vào.
Không bao lâu, một nữ tử dịu dàng đầu đội nón che theo nha hoàn chỉ dẫn đi đến, vào nhà liền tháo nón che, lộ ra dung mạo xinh đẹp, mắt đẹp mày ngài, làn da nhẵn mịn như ánh sáng nhu hòa, một đầu tóc đen dài đến ngang eo, đầu búi kiểu phi vân kế khác biệt, trên tóc mây nhẹ nhàng cắm cây trâm bạch ngọc, trên thân một bộ váy màu xanh, thêu hoa văn rậm rạp, trên vạt áo đều khảm trân châu thủy tinh, áo khoác viền vàng, điểm xuyến dải lụa trong suốt buộc bên hông.
Triệu Văn Uyển đầu tiên là kinh diễm tại chỗ, nữ tử trước mắt bày ra ôn nhu, khác với Triệu Văn Hi ra vẻ, mà là lộ ra một loại trong trẻo lạnh lùng không ăn khói lửa nhân gian, rồi lại làm cho người ta cảm thấy ôn hòa như gió xuân thổi vào mặt, trong con ngươi đen bình tĩnh lạnh nhạt không gơn sóng, rồi lại nhìn có vài phần biển sâu khó dò.
“Ngày đó ở rừng mai, ít nhiều nhờ y phục tiểu thư giải vây, còn chưa thỉnh giáo quý danh tiểu thư.” Triệu Văn Uyển nhớ rõ Triệu Nguyên Lễ đề cập qua, chủ nhân rừng mai thân phận cao quý, vị tiểu thư này mặc dù không nằm trong nhóm thế gia, cũng tuyệt không thể tiếp đón không chu đáo.
“Triệu tiểu thư khách khí, tiểu nữ tên Mục Lan Yên, mục trong mục vũ kinh sương, mới theo phụ thân quay về kinh thành. Cũng là nhìn đến tiểu thư đưa đến y phục cùng lễ vật, nghĩ đoán tiểu thư nhất định là người thú vị, chỉ là trong năm nhiều việc, nhất thời kéo dài đến tận giờ mới đến thăm hỏi.” Mục Lan Yên cũng là vì lễ vật lưu lại hỏi han mới biết được Triệu Văn Uyển, đối với nàng có chút tò mò.
Bảo Thiền ở lúc hai người ngồi xuống tán gẫu dâng nước trà, chỉ là đến lúc lui xuống vẫn không bình ổn được hô hấp, Tuyết Nhạn bên cạnh âm thầm động nàng một chút, người sau mới đột nhiên chậm chạp thở hổn hển một hơi, ánh mắt nhìn chăm chú vào bức họa hai mỹ nhân, lẩm bẩm nói “Cảm giác sau khi hai người ngồi cùng một chỗ làm cho người ta hô hấp không thông.”
Tuyết Nhạn mím môi cười yếu ớt đảo qua, quả thật, giống như Bảo Thiền biểu đạt thông tục, Đại tiểu thư cùng Mục tiểu thư dung mạo mỗi người một vẻ, lại dung hợp như vậy, riêng là một người cũng đã ánh sáng bắn ra bốn phía, huống chi hai người cùng một chỗ, bất quá nói đến lại một chút cũng không phân ra ai là chính ai là phụ, chỉ khiến người ta nhìn cảm thấy hài hòa thoải mái, đại khái…Là do khí chất của Mục tiểu thư đi.
Triệu Văn Uyển ngồi ở bên Mục Lan Yên trong lòng cũng có cảm nghĩ như vậy, chỉ cảm thấy ở chung với cô gái trước mắt này hết sức thoải mái, lời nói lúc này cũng liền thả lỏng, phảng phất như lão bằng hữu nhiều năm không gặp, lúc sau thả lỏng cũng có rất nhiều đề tài chung nói chuyện, tán gẫu bất tri bất giác liền quên thời gian, tâm đầu ý hợp như thế, lại có chút hận gặp nhau quá muộn.
Thẳng đến chạng vạng, nha hoàn theo Mục Lan Yên đến lại gần lên tiếng nhắc nhở, người sau mới có chút lưu luyến đứng lên, mang theo một tia ý nghĩ còn chưa nói hết, mím môi khóe miệng cười yếu ớt nói “Hôm nay vừa thấy, Triệu tiểu thư quả nhiên là người thú vị.”
“Mục tiểu thư tài tình học thức càng hơn người, khiến Văn Uyển mở rộng tầm mắt.” Triệu Văn Uyển khó được đối với người mới gặp có hảo cảm, mà nàng đối với nữ tử cổ đại mù mịt lại khó tìm được như người trước mặt cùng chung cảm tưởng, riêng điểm ấy khiến cho Triệu Văn Uyển nhìn với cặp mắt khác xưa.
Nữ tử trước khi chia tay lại mời làm khách, Triệu Văn Uyển tự nhiên vui vẻ đáp ứng, còn tự mình đưa người tới cửa. Trở về uyển chính mình, lại thấy chỗ ghế Mục Lan Yên ngồi có một chiếc khăn tay, sai người nhanh nhặt lên cẩn thận mất.
Bảo Thiền mở chân ghế nhặt lên phủi bụi đất, trình lên cho Triệu Văn Uyển, người sau tiếp nhận, khăn tay mềm mại theo đó mở ra, trên khăn ở giữa thêu hoa lan rất sống động, thủ pháp thêu có chút đặc biệt, rũ xuống một góc thêu một chữ “Yên.”
“Lan…Yên?” Triệu Văn Uyển theo bản năng nhìn chiếc khăn tay, cảm thấy được tên này nghe có chút quen thuộc, ngẩng đầu lên nhíu mày suy nghĩ một lát, bỗng nhiên nghĩ đến trước lúc Triệu Văn Hi hồi phủ không phải dùng tên là Mục Lan Yên sao?!
Sau một lúc lâu, gấp kỹ khăn tay đưa cho Bảo Thiền, phân phó nói “Thay Mục tiểu thư bảo quản thật tốt.”