“Lãnh thị...thân thích gì?” Bà tử kia vẻ mặt mờ mịt nhìn Triệu Văn Uyển, Lãnh thị Quốc Công phủ nàng biết, mới vừa đòi tiền trở về nha, nhưng cái gì thân thích, vị toàn thân quý khí trước mắt này là đang làm gì, một đống hỗn loạn, bà tử còn chưa kịp nghĩ ra, chợt nghe đến trong phòng vang lên tiếng loảng xoảng, chỉ vừa hô lão nhân liền vội vàng chạy về.
Chỉ chốc lát sau bên trong liền truyền đến thanh âm bà tử tức giận, một câu một câu nghịch tử, tiếng vang đồ vật này nọ rơi xuống đất, thật hỗn tạp.
Bảo Thiền nhìn Triệu Văn Uyển không có ý định rời đi, liền thò đầu qua cánh cửa dò xét, nếu không phải Triệu Văn Uyển nhanh tay kéo một phen, suýt chút nữa bị đồ bay đến ném vào đầu, phản ứng kịp lùi người lại mở to mắt tròn tròn trừng mắt đầu sỏ gây nên.
“Nương, ngài nói cho ta biết ngài đem tiền giấu ở chỗ nào rồi, Vân nhi đều nói với ta, lấy số tiền nàng ấy tiết kiệm ta chỉ cần lấy ra hai mươi lạng là có thể chuộc thân, đến lúc đó ngài liền có con dâu hầu hạ, sao còn tính toán tiền bạc a!” Nam tử bị đuổi đánh từ trong phòng đi ra tuổi tác khoảng hai mươi tuổi, một thân lưu manh trà trộn phố phường, nói chuyện cợt nhả, lừa gạt bà tử.
“Ta đã nói với ngươi rồi, ngươi chết tâm đi, ta dù có chết cũng không cho ngươi lấy một nữ tử thanh lâu làm thê tử, tiền này là cho cha ngươi uống thuốc, một đồng ta cũng không cho ngươi.” Bà tử ném xong liền mệt mỏi, xoa thắt lưng thở hổn hển, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Hắn đều đã một bó tuổi, trúng gió liệt giường, còn cần ngươi hầu hạ, tiền đổ vào như không đáy, còn không bằng cho ta!” Người con cũng nổi nóng, gân cổ cãi lại “Thời điểm hắn nở mày nở mặt cũng không thấy hắn nhớ kỹ ngươi, còn không phải ở thanh lâu thua hết tiền, bị người chơi đùa tàn phế mới nhớ đến ngươi!”
Nam tử dứt lời, lại bị bà tử ném một đống đồ vật.
Triệu Văn Uyển đứng ở cửa nhìn bên trong gà bay chó sủa, gọi Bảo Thiền, Kinh Linh quay lại xe ngựa, chờ xe ngựa đi cách ba bốn dặm đột nhiên kêu xa phu ngừng xe, liền đỗ ở lối vào ven đường.
“Tiểu thư, làm sao vậy?” Bảo Thiền đi theo, thấy thế xốc một góc mành hỏi.
“Chờ người.” Triệu Văn Uyển vén rèm cố định ở một bên góc, nhìn một chỗ giọng điệu buồn bã nói.
Khoảng chừng một nén nhanh, quả nhiên có điểm đen từ đằng xa lắc lư đến gần, người nọ một bên đá cục đá dưới chân, miệng hùng hùng hổ hổ mắng bà lão đáng chết, lời nói không sạch sẽ, mạnh ngẩng đầu liền nhìn thấy xe ngựa liền dừng một chút, giống như có chút quen mắt, mới vừa rồi còn đứng ở cửa nhà mình, nhìn như là tới tìm người, nghĩ như vậy liền nhìn lâu hơn.
“Tiểu huynh đệ, có thời gian nói hai câu không?” Trong xe ngựa, Triệu Văn Uyển chờ người đến gần mở miệng kêu dừng lại.
Người nọ chỉ chỉ chính mình, gặp đối phương ăn mặc quý khí, xe ngựa lại vô cùng khí thế, lộ ra vẻ mặt khác lại gần “Công tử có chuyện gì?”
“Nghĩ muốn hỏi thăm tiểu huynh đệ một chút chuyện.”
Người nọ nghe vậy đôi mắt sáng lên, nhếch miệng nói “Công tử vậy là hỏi đúng người rồi, trong vòng mười tám dặm quanh thôn này không có việc gì mà Ngưu Tam nhi tôi không biết, chẳng qua hôm nay không đúng dịp, tôi còn có việc gấp, ngài xem...” Nói xong liền bày ra động tác kiếm tiền.
Triệu Văn Uyển cũng không ngoài ý muốn, ánh mắt ra hiệu cho Bảo Thiền, người sau cũng không bằng lòng đưa qua một gói to, nghẹn bực bội mà chán ghét quơ quơ túi trước mắt “Nha, ngươi thành thật trả lời vấn đề công tử nhà ta, này đủ để ngươi chuộc Vân nhi, Liễu nhi!”
“Thành thật, công tử ngài cứ việc hỏi, tiểu nhân biết gì nói đấy!” Ánh mắt Ngưu Tam nhi thẳng nhìn chằm chằm gói to không rời, vô cùng nịnh nọt nói.
“Cha ngươi là bị người làm cho tàn phế, vì chuyện gì, bị người nào làm?”
Ngưu Tam nhi không nghĩ đến người nọ lại hỏi chuyện nhà mình, trên mặt hiện lên nghi hoặc nhìn Triệu Văn Uyển. Bảo Thiền không thích ánh mắt người này, nhìn liền giống như không có ý tốt, lùi người thu lại gói to, ỷ thế nói “Công tử hỏi ngươi liền nhanh trả lời, nếu không nói cũng đừng lãng phí thời gian của công tử nhà ta.”
Dứt lời đem gói to cất đi.
“Ai nha đừng cất.” Người nọ nhìn Bảo Thiền thật sự muốn cất đi, sắc mặt vội vàng thay đổi, tò mò gì cũng vứt “Ta nói, việc này có gì khó!”
Triệu Văn Uyển hướng Bảo Thiền cho ánh mắt khen ngợi, lập tức trở về trên người nọ, khóe môi cong lên ý cười lẫn vài phần sâu xa.
.......
Triệu Văn Uyển sáng sớm ra phủ, chờ trở về đã là lúc mặt trời lặn, Triệu Nguyên Lễ vừa vặn từ trong cung trở về, hai huynh muội ở cửa phủ gặp nhau.
“Đại ca.” Triệu Văn Uyển vì bị Triệu Nguyên Lễ đánh giá không hiểu sao có tia chột dạ.
Triệu Nguyên Lễ dừng lại nhìn mặt người nọ bôi gì đó có chút quen mắt, đầu óc vừa chuyển, liền nghĩ đến người nào đó trong cung “Muội làm cái gì vậy?”
“...Đi ra ngoài chơi.” Ở trước mặt Triệu Nguyên Lễ, Triệu Văn Uyển không nghĩ lấy lí do nói dối Diệp thị mà có lệ hắn, lại nói đại ca nhất định sẽ không tin, bộ dáng ham chơi nói.
Triệu Nguyên Lễ nhìn hai nha hoàn ăn mặc gã sai vặt đi theo phía sau nàng, nhíu mày nói “Xem ra, Lục Vương gia lại thêm một
chuyện phải lo lắng.” Còn phải phân ra tinh lực chiếu cố muội muội hắn.
“...” Liên quan gì đến Cố Cảnh Hành, nhưng mà có miệng khó trả lời, Triệu Văn Uyển thật đúng là không thể phản bác cái gì.
Mỗi lần về đều bị Triệu Văn Uyển trêu ghẹo, lần này coi như hòa nhau, có phần cao hứng vào phủ, không nhìn thấy người sau trên mặt xẹt qua một tia trầm tư.
Tối đêm, các phòng các uyển từ từ tắt nến chuẩn bị ngủ, chỉ có một chỗ ánh nến sáng sủa, cẩn thận nghe còn có tiếng khóc đè nén khiến người lông tơ dựng thẳng.
“Haiz, Tam phu nhân vừa khóc.” Ngoài cửa một bà tử đang làm nhiệm vụ lấy ra khăn tay trải lên bậc thềm ngồi xuống.
“Cũng không đúng, Tam lão gia sợ nhất là Tam phu nhân khóc nháo, vừa khóc liền vội vàng an ủi người, chỉ là lần này Tam phu nhân làm ra chuyện quá phận, gần hai tháng Tam lão gia vẫn chưa bước vào trong uyển này.” Cùng bà tử làm nhiệm vụ còn có nha hoàn ít tuổi hơn, chuyên hầu hạ Tam phu nhân đi tiểu đêm, mỗi ngày nghe Từ thị giống như quỷ khóc, hiện tại cũng không cảm thấy sợ.
Hai người nói chuyện tào lao chợt nghe bên ngoài uyển vang lên tiếng bước chân, vội vàng đứng dậy, không dám tùy ý, chẳng được bao lâu liền nhìn thấy bà tử cấp dưới của Lý quản sự trong tay cầm theo hộp cơm đi đến.
Tiểu nha hoàn nhìn hộp cơm có chút ngoài ý muốn, lúc này đưa cơm khuya cho Tam phu nhân không phải là Tam lão gia đi?
“Này, Vinh Xuân di nương cố ý sai đầu bếp làm bữa ăn khuya cho Tam phu nhân, ngươi mang vào đi.” Bà tử kia đem đồ vật đưa cho Trần ma ma, sau đó ngáp một cái, có chút vội vàng xoay người rời đi.
Bà tử cầm hộp cơm cùng nha hoàn hai mặt nhìn nhau, đều có chút không rõ dụng ý Vinh Xuân di nương nháo cái gì, lúc này đưa đồ ăn khuya, không phải lửa cháy đổ thêm dầu sao, nhưng vẫn nhớ rõ từng là người một uyển, lại nói thân phận, bà tử kia nghĩ nghĩ vẫn là mang theo hộp cơm gõ cửa phòng Từ thị.
“Tam phu nhân, Vinh Xuân di nương...” Bốn chữ vừa nói liền nghe tiếng vang đồ gì vỡ, đánh lên trên cửa, ném vào cửa rồi rơi xuống mặt đất vỡ tan.
Bà tử cả kinh lui từng bước, suýt nữa thì ngã, đang muốn cáo lui chợt nghe Từ thị bên trong âm trầm mở miệng “Vinh Xuân di nương có chuyện gì?”
“Nói là sai đầu bếp làm đồ ăn khuya.” Bà tử bên ngoài đáp một tiếng, bên trong một hồi lâu không có động tĩnh. Dù sao cũng là lão nhân trong uyển, lại nhỡ rõ chuyện cũ của Vinh Xuân di nương, do dự một chút mở ra nắp hộp cơm, nói thêm “Là bánh thủy tinh Tam phu nhân thích ăn, nhìn còn giống như đóa hoa hồng, thật sự tinh sảo!”
Trong phòng truyền đến tiếng bước chân mạnh mẽ, tiếng vang ma xát cùng mặt đất, sau đó nháy mắt cửa Tam phòng liền mở ra, trên mặt Từ thị mang theo nước mắt, thần sắc tiều tụy, liếc mắt nhìn bà tử một cái, không nói hai lời cầm hộp cơm lần nữa đóng cửa.
“...” Bà tử thấy Tam phu nhân bằng lòng nhận, thở nhẹ một hơi, lại quay lại sau cửa vào.
Tiểu nha hoàn nhìn thấy người trở về, lại gần nhỏ giọng nói “Tam phu nhân lại phát giận đi, ở xa liền nghe thấy tiếng động.”
Bả tử gật gật đầu “Theo ta thấy vẫn là Vinh Xuân di nương hầu hạ bên người Tam phu nhân lâu, tâm tư săn sóc, cũng là may mắn ở cùng Tam phu nhân.”
“May mắn? Tam phu nhân đối với nàng như vậy...”
“Tiểu nha đầu nhỏ tuổi biết cái gì, gia thế Tam phu nhân, ôi...Ngươi kéo cái gì, dù sao ngươi nhìn đi, mặc kệ Vinh Xuân di nương sinh trai hay gái, địa vị Tam phu nhân cũng không động được.” Bà tử cảm khái nói.
Trong phòng, Từ thị bình tĩnh mở ra nắp hộp, xem xét bánh thủy tinh tạo hình đóa hoa màu đỏ bên trong thật lâu, cuối cùng vươn tay lấy ra, chờ nhấc lên một khoảng không liền nhíu mày, sau đó lại sờ sờ bên dưới chén, vừa sờ liền thấy tờ giấy dán ở bên dưới, khóe miệng cong cong, dưới ánh nến làm nổi bật nụ cười có chút lạnh lẽo.
Mở ra tờ giấy, bên trên có ít ỏi mấy chữ, nhìn có chút mất trật tự, Từ thị xem xong liền đưa gần ánh nến, sau đó vứt trên mặt đất, ngọn lửa cháy trong chớp mắt, lại rất nhanh liền sắp tắt, gió thổi theo cửa sổ vào thổi tắt ánh lửa cuối cùng, trang giấy đốt thành tro bụi chỉ còn lại một mảnh nhỏ, mơ hồ có thể nhìn ra hai chữ “thời cơ”.