(mồng bảy tháng bảy hàng năm, ngày Ngưu Lang, Chức Nữ gặp nhau)
“Mẫu thân”
“Lão phu nhân”
Người trong phòng đều đứng lên hành lễ, người làm sai chuyện lúc này lại yên lặng.
Dương ma ma giúp đỡ lão phu nhân ngồi xuống ghế chủ tọa, nha hoàn pha trà mang lên, lão phu nhân mí mắt cũng không vén lên một chút, ngược lại đảo qua từng người trong phòng, chóp mũi hừ một tiếng “Một đám thật là có bản lính, xảy ra chuyện như vậy chuyện đầu tiên là nghĩ muốn gạt ta, thật nghĩ rằng lão bà này mắt mù tai điếc phải không!”
“Mẫu thân nguôi giận, chúng ta không phải có ý tứ này.” Tây Bình Hầu phu nhân thấy thế, sợ lão phu nhân tức giận ảnh hưởng thân mình, vội vàng nói.
Diệp thị kinh hãi, lão phu nhân tức giận này bên trong cũng không ít là hướng về phía nàng, cũng vội vàng nói “Là con dâu vượt phép tắc, thỉnh mẫu thân trách phạt,”
Lão phu nhân không nhìn hai người lên tiếng kia, nhìn một vòng, cuối cùng đem tầm mắt dừng ở trên người nữ nhi, người sau rụt lui thân mình, không dám đối diện. Chuyện Thụy Ca Nhi cùng Việt Nhi vừa đánh nhau, đã có người chạy tới bẩm báo, một chữ cũng không sót, thực sự rõ ràng.
Trước khi đến đây đã cố ý đến nhìn hai đứa nhỏ kia, Thụy Ca Nhi mặt xanh xanh hồng hồng nhìn so với Việt Nhi càng nghiêm trọng hơn, bị thương đau cũng không khóc, còn có ngăn nắp theo nàng nói muốn Việt Nhi xin lỗi Triệu Văn Uyển, nhưng làm cho lão phu nhân đau lòng đến hỏng rồi.
“Thụy Ca Nhi ra tay trước thật sự không đúng, nhưng là Việt Nhi nói năng lỗ mãng trước, Thụy Ca Nhi vì bảo vệ tỷ tỷ mới có hành vi như thế, nếu nói muốn dạy bảo, liền để ta tự mình đến xử đi” Lão phu nhân giữa lúc nói chuyện quét mắt nhìn Diệp thị, ánh mắt quét đến gặp Hạ di nương mấp máy môi nhưng cuối cùng cũng không nói gì, ra vẻ hơi vừa lòng “Việt Nhi rơi xuống nước bị hoảng sợ, nên để sau lại thỏa luận xử phạt.”
“Hai đứa nhỏ tuổi còn quá nhỏ, ra tay đánh nhau nhất định là có nguyên nhân, các ngươi một người là Lâm phu nhân, một người di nương Quốc Công phủ, tranh cãi đánh nhau đến cuối cùng cũng là mất mặt, các ngươi đi phật đường suy nghĩ ba ngày, chép kinh thư ba mươi lần để tĩnh tâm.”
Lão phu nhân quyết định công bằng chính trực, những người khác tự nhiên cũng không nói, Lâm phu nhân cùng Hạ di nương đồng ý hình phạt, bên trong đều hợp ý mà đem đối phương ghi hận trong lòng, khi ra cửa tầm mắt đối diện nhau đều bùng lên ngọn lửa.
Chuyện này cho dù bỏ qua, mà trong chuyện này Triệu Văn Uyển nằm cũng trúng đạn là người cuối cùng biết được, biết được sau đó chạy đến Minh Nhứ Uyển một chuyến, mang cho Thụy Ca Nhi hai hộp đồ ăn ngon, trong “thời gian bị phạt” đem Thụy Ca Nhi nuôi dưỡng béo trắng thật tốt.
Đến ngày chính của lễ hội cầu Chức Nữ phù hộ cho khéo tay thêu thùa, sáng sớm Diệp thị liền phân phó người trong phòng bếp sắp xếp làm trái cây đêm thất tịch, lại sai người vào trong khố phòng chọn ra một cái bàn sơn màu đen khắc hoa văn hoa mai cùng hòn ngọc hổ phách dùng để cúng tế, lại chọn mấy cái đĩa màu xanh hoa văn cỏ cây để đựng đồ cúng, ba cái vạc để cắm hương.
Dưới mái hiên có thể thấy được khắp nơi có bát đựng nước trong, đó là để giữa trưa hôm qua cho kim châm vào cầu Chức Nữ cho khóe tay thuê thùa. Ở giữa phòng để một bát nước, đã vứt kim may nho nhỏ xuống đó, do quan hệ mật độ, hơn phân nửa đều nổi lên mặt nước. Sau đó quan sát bóng dáng châm trong nước, hoặc phân tán như hoa, hoặc di chuyển như mây, hoặc thành hình dáng khóe léo, được cho rằng ‘cầu xin được khóe léo’
Cùng trong phủ một mảnh phản ứng vui sướng khác nhau, Triệu Văn Uyển trong Trúc Tương Phi Uyển tương đối đau đầu, không cần nhìn cũng biết nàng thực sự việc kia không khóe léo, lại cứ trốn không được, vừa nghĩ những người muốn xem kịch vui đó nàng càng là không muốn ra cửa.
Tuyết Nhạn từ chỗ lão phu nhân trở về, cầm một cái hộp gỗ vuông sơn màu đỏ mạ vàng, Triệu Văn Uyển thời điểm mở ra nhìn làm cho hoảng sợ, bên trong dĩ nhiên là con nhện đang kết vòng.
“Nhện cao chân kết vòng càng dầy, năm nay khóe léo càng nhiều.” Bảo Thiền ở một bên nhìn thấy mặt mày cong cong, cười nói chúc mừng. Con nhện được gọi là nhện cao chân, dùng để bói xem nữ hài tử sau này có thông minh khóe léo không, khóe léo đến trình độ nào.
Triệu Văn Uyển hoảng sợ không nhỏ mà thoáng cái đóng nắp hộp, miễn cưỡng đáp lại “Ha ha..”. Cuối cùng dưới ánh mắt kinh ngạc của hai người cầm khóa nhỏ đem hộp khóa lại chặt chẽ, rất là ghét bỏ mà ném tới một góc sáng sủa.
Hai người Tuyết Nhạn cùng Bảo Thiền đều sửng sốt, có chút hiểu ngầm.
Thụy Ca Nhi lúc này hấp tấp xông vào, trong tay như ngó sen không biết cầm cái gì nâng lên cao, thẳng đi đến chỗ Triệu Văn Uyển, giống như hiến vật quý mà đem trong tay gì đó hai tay lung lay trước mắt Triệu Văn Uyển, nhoẻn miệng lộ ra răng trắng “Cho ngươi”
Triệu Văn Uyển nhìn con nhện ngăm đen ngay trước mắt, cứng nhắc sau một lúc lâu không nhúc nhích, Thụy Ca Nhi nghĩ nàng là cảm động, rất là hào phóng nói “Chỗ tỷ tỷ (Triệu Văn Huyên) được hai con, sợ ngươi một người không có, ta liền bắt lấy một con đến đây, không cần khách khí.”
“…” Triệu Văn Uyển mau ‘cảm động’ đến mức khóc, Bảo Thiền lùi sau hai bước trốn ở góc phòng nhịn không được mà khúc khích cười nhẹ.
Vẫn là Tuyết Nhạn không nhẫn tâm, nhanh chóng đem con nhện thu lại để vào trong hộp, “Thụy Ca Nhi thật có lòng, đã dùng cơm chưa, chỗ này có điểm tâm, lại ăn một chút?”
Tiểu hài nhi rất nhanh bị rời đi lực chú ý, vui vẻ đi theo Tuyết Nhạn ngồi vào ghế nằm sấp trên bàn, hiển nhiên là thực thích điểm tâm chỗ Triệu Văn Uyển rất là khác biệt.
Triệu Văn Uyển phục hồi trở lại bình thường, nhìn hai cái hộp chỗ góc sáng sủa, vẫn còn cảm thấy da đầu run lên, đối với loại đồ vật này trời sinh sợ hãi là không thể sửa được, lại nhìn hướng Thụy Ca Nhi vừa bực vừa buồn cười, tiểu gia hỏa này là Triệu Văn Huyên phái đến gây sức ép cho nàng sao?
Qua trong chốc lát, Trúc Tương Phi Uyển lại đón khách tới, cũng không phải là Triệu Văn Huyên đánh mất nhện cao chân, mà là Hạ Tĩnh Viễn một thân nghiêm túc lạnh lùng, dù sao cũng qua tuổi trẻ con, không thể giống Thụy Ca Nhi xông loạn, chỉ chờ ở đại sảnh, chờ nha hoàn thông báo.
Triệu Văn Uyển cũng là ngoài ý muốn, từ sau khi chuyện Đinh Hương, nàng đối
với biểu hiện của người này không thích đều nhanh ném ở sau đầu, ai ngờ người này càng coi nhẹ lại càng hăng, hai ba lần bày tỏ ý tốt, ý chí kiên cường, kia dáng vẻ tình càm nồng nàn rước lấy nổi lên lời đồn đại trong phủ. Ngay từ đầu trong đầu của nàng tồn tại suy nghĩ muốn trêu trọc, ai kêu người này chỉ xem mặt ngoài sự việc, nhưng thu được hiệu quả tốt… Làm cho người ta có phần gắng ngượng không được?
“Biểu ca có chuyệ gì tìm ta?”
Hạ Tĩnh Viễn nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của nàng, có điều đã thành thói quen, trên khuôn mặt tuấn tú màu lúa mạch ý cười không giảm, “Hôm nay là ngày cầu xin Chức Nữ khóe tay thêu thùa, ban đêm phố Trường An rất là náo nhiệt, biểu diễn hoa đăng, nghĩ muốn mời biểu muội cùng du ngoạn, muội đồng ý đi không?”
Triệu Văn Uyển nghe vậy thần sắc hơi thay đổi, nhìn tầm mắt của hắn hơn vài phần tìm tòi nghiên cứu, người này chẳng lẽ không nghe thấy lời đồn đại liên quan đến hắn trong phủ, này làm sao đem đi du ngoạn nói ra miệng…
Giờ phút này trong lòng Hạ Tĩnh Viễn cũng là không yên, hắn xin ý kiến mẫu thân, đắc tội cô nương nên như thế nào bồi tội, mẫu thân liền cho ý kiến ra ngoài du ngoạn, thừa dịp lễ cầu Chức Nữ cho khóe léo thêu thùa, mang theo vui đùa một chút, cô ngương nhà người ta thích đồ vật gì đó, tất cả đều mua.
“Hảo” Sau khi hai bên trầm mặc chốc lát, Triệu Văn Uyển đột nhiên đáp ứng nói.
Hạ Tĩnh Viễn vốn nghĩ là đối phương sẽ không đáp ứng giật mình một lát, lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười “Tốt lắm, đến lúc đó ta đến đón ngươi.”
Triệu Văn Uyển gật đầu, nhìn theo hắn rời đi, quay đầu liền chống lại tầm mắt mập mờ của Tuyết Nhạn, hơi có chút không được tự nhiên ho khan một tiếng “Ta chỉ là không muốn tham gia tiệc tối trong phủ.”
Người sau sáng tỏ gật đầu, nhưng Triệu Văn Uyển nhìn, rõ ràng là không tin.
Thụy Ca Nhi được ăn no mà lăn đi ra ngoài, nhón chân mà nhìn ra bên ngoài, mới vừa rồi Bảo Thiền ngăn không cho hắn đi ra ngoài, lúc này lại tò mò người đến là ai.
Triệu Văn Uyển bắt giữ lấy Tiểu Bạch, cùng nhau đi đến Minh Nhứ Uyển để lên tiếng nói một tiếng mình vắng mặt buổi tối, chính là thời điểm đi đến không ngờ lại nhiều người như vậy, một đám nữ quyến ngồi lần lượt bên lão phu nhân, đang nói về chuyện điểm tốt ngày cầu Chức Nữ cho khóe léo thêu thùa.
“Uyển nha đầu tới đây, Tuyết nha đầu nói ngươi cùng Huyên nha đầu thêu đồ, bất quá một cái như là hoa sen, một cái giống như là hoa cỏ đuôi chó.” Lão phu nhân nhìn người đi tới, cố ý trêu ghẹo nói.
Triệu Văn Uyển mặt cũng không đỏ, chỉ hươu nói ngựa đáp “ Ta thêu kia rõ ràng là cây lá mỏng, ánh sáng rực rỡ, muội muội mắt nhìn lầm.”
Mọi người kêu nàng da mặt dày, lão phu nhân liền ha ha cười, gọi người đến bên mình ngồi, “Ta còn không hiểu ngươi sao, có thể thêu thành cỏ đuôi chó cũng không sai,” Dứt lời, gặp người đến gần, cùng Triệu Văn Uyển nhỏ giọng nói thầm “Ban đêm đóng cửa cũng không dễ chịu.”
Đối với chuyện kim châm cũng không phải dễ dàng, Triệu Văn Uyển là tri kỉ áo bông của lão phu nhân, lão phu nhân đối với nàng hiểu biết cũng không ít, tính tình nóng nảy kiêu ngạo, tự nhiên không vui bị người chê cười, năm trước thời điểm cầu Chức Nữ cho khéo léo thêu thùa luôn xảy ra ồn ào, lão phu nhân cũng không có cách.
“Tĩnh Viễn biểu ca mời ta đi ngắm hoa đăng, ta đã đồng ý, cố ý đến nói với lão phu nhân một tiếng.” Triệu Văn Uyển ý cười trong suốt mà nói.
Triệu Văn Huyên ngồi bên phải Diệp thị, trước Triệu Văn Tuyết, tính toán đến bên cạnh, vì xem Triệu Văn Uyển xấu mặt nàng chờ đã lâu, lúc này vừa nghe nàng cùng Hạ Tĩnh Viễn đi ra ngoài, nhất thời liền ngồi không yên, giả bộ có chút hứng thú mà xen mồm vào “Tổ mẫu, ta cũng muốn đi nhìn!”
“Vẫn là thời điểm cô nương thích này đó nhất, cũng là đại ca mang bọn ta đi chơi đùa, này nhoáng một cái liền đã bao nhiêu năm, nghe Hoành Thịnh nói năm nay làm so với năm ngoái long trọng hơn, có biểu ca Tĩnh Viễn mang ngươi theo, ta cũng yên tâm.” Lão phu nhân trên mặt hoài niệm nói.
Lâm phu nhân tuy rằng ngoài ý muốn cháu ngoại trai lại mời Triệu Văn Uyển đi du ngoạn, có thể thấy được lão phu nhân đều đồng ý, chuyện cũng không sao, dư quang thoáng nhìn Triệu Văn Huyên hâm mộ ghen ghét chợt lóe mà qua, đối với thứ nữ của Hạ di nương càng nhìn càng chướng mắt, lại tưởng tượng lời đồn đãi trong phủ hai ngày nay, cố ý nói “Tính Viễn đối với Văn Uyển thật là tốt, tỷ tỷ, muội muội nhiều như vậy cũng không mang ai theo, này tâm tư rõ ràng rất thiên vị!”
“Tổ mẫu.” Triệu Văn Huyên bị chặn một câu, vẫn nghĩ muốn năn nỉ tổ mẫu.
Triệu Văn Uyển lành lạnh nhìn nàng, hoàn toàn nghĩ muốn ấm ức, khóe miệng cong cong, mang theo vài phần khiêu khích ác liệt nói “Tĩnh Viễn biểu ca không mời ngươi sao, còn tưởng rằng mọi người cùng nhau đi đâu.”
“Hôm nay náo nhiệt, trên đường nhiều người, Tĩnh Viễn biểu ca cũng là sợ không chiếu cố được chu đáo.” Triệu Văn Uyển cũng không muốn thuận theo ý tứ của Lâm phu nhân, ngược lại nói.