Triệu Thị Quý Nữ

2: Ban cho (2)


trước sau

Hôm sau, sáng sớm Triệu Văn Huyên liền sai nha hoàn Trầm Hương bên người đi Minh Nhứ Uyển của Lão thái thái hỏi thăm tối hôm qua nhờ vả Dương mụ mụ hỗ trợ truyền lời một chuyện.

Trầm Hương chạy về Văn Hương Uyển, tức giận thở phì phò một ngụm “Tiểu thư, kia kim nghê thỏ ngọc hương sáng nay đã muốn làm cho Đại tiểu thư mang đi.”

Triệu Văn Huyên nguyên bản còn dựa ở trên giường nhỏ mềm mại nghỉ ngơi, vừa nghe tin tức này lập tức ngồi dậy, mặt mày thanh lệ tràn đầy ngạc nhiên, tiện đà dần dần nhiễm thượng tức giận, một phen đánh đổ mấy bộ chén nhỏ hồ điệp bay quanh hoa hải đường trên bàn dài.

Trầm Hương quỳ trên mặt đất thẳng run run.

“Ôi, Tam muội đây là làm sao vậy, mới sáng sớm phát lớn như vậy tính tình?” Triệu Văn Uyển gót sen chầm chậm chậm rãi bước vào trong phòng, vừa vặn một cái chén tinh xảo rơi trước gót chân của nàng, cúi đầu nhìn chiếc chén vỡ tan tành dưới chân, Triệu Văn Uyển trong lòng vụng trộm thoải mái một chút.

Triệu Văn Huyên ngẩng đầu vừa thấy, trên mặt tức giận nháy mắt ẩn dấu xuống, miễn cưỡng treo lên ý cười, giả bộ quan tâm “Tỷ tỷ như thế nào đến đây, thân thể tốt hơn chút sao? Nên là muội muội đi bên trong uyển của tỷ tỷ xem tỷ mới phải.”

“Tốt chút ít, nhất là dùng bách hợp hương do ngươi điều chế, đã nhiều ngày thân thể thoải mái, mắt thấy hương sẽ đốt xong rồi, đã nghĩ hướng muội muội lại muốn xin một ít.”

“Tỷ tỷ có Lão thái thái thưởng kim nghê thỏ ngọc hương, ta kia bách hợp hương không coi là cái gì.” Triệu Văn Huyên cái mũi thập phần nhạy bén, theo một khắc Triệu Văn Uyển vào cửa đã ngửi thấy mùi hương lạ trên người nàng.

Triệu Văn Uyển đã muốn ngồi tới bên người của nàng, che môi ha ha cười, cố ý khua ống tay áo rộng thùng thình, nàng trước khi tới làm cho Tuyết Nhạn cầm quần áo huân qua kim nghê thỏ ngọc hương hồi lâu “Muội muội cái mũi linh mẫn liền cùng con A Hoàng trong uyển Tứ muội muội giống nhau.”

Triệu Văn Huyên bị nàng nói thế nhất thời nghẹn không nói được, trong lòng lại khó chịu vội vã đè ép khó chịu “Tỷ tỷ nói đùa.”

“Muội muội mau đem kia bách hợp hương lấy ra nữa đi.” Nàng một tiếng hơi thở dài “ Xem này huân hương nói thực sự là gay mũi, làm cho người ta chịu không nổi, vẫn là bách hợp hương do muội muội điều tốt

Triệu Văn Huyên lộ ra kinh ngạc, nhìn Triệu Văn Uyển không thích hương này, hơi hơi động tâm tư “Tỷ tỷ nếu là không thích, có thể hay không đem kim nghê thỏ ngọc hương tặng cho ta, tỷ tỷ thiên sinh lệ chất (thiên sinh lệ chất: trời sinh khí chất thanh lệ, mĩ lệ), làm sao còn cần dùng cái này.”

Chính là cái người ngu ngốc mắt mù, kim nghê thỏ ngọc hương chế tác cực kì phức
tạp, được dùng hai sáu cây thông cùng hai tư cây dẻ đốt thành than, sau đó giã thành vụn nhỏ thêm một phần diêm tiêu sao lên dùng hồ dán xoa nắn thành dược, lại dùng vỏ gỗ hương tốt nhất, điêu khắc thành con nghê, nặn thành tượng con thỏ, ở giữa hai con vật làm thành hình một cái ao, bỏ vào một đoạn dược hương lại thêm cục than dùng sắt châm theo đường được xây chật hẹp ở chỗ con vật đi thẳng đến tới gần đuôi, cuối cùng đem phơi khô. Trình tự làm việc phức tạp, mà lại ở giữa không thể xảy ra sự cố.

“Ngô, ta đã muốn đem hương kia thưởng cho Bảo Thiền.”Triệu Văn Uyển hồn nhiên không thèm để ý nói.

“Cái gì, Tỷ tỷ sao có thể đem này nọ tốt như vậy cho một cái hạ nhân, cũng không phải là chà đạp.”Triệu Văn Huyên trên mặt giật mình so với vừa rồi càng sâu.

Triệu Văn Uyển xuy xuy cười, lập tức sắc mặt nghiêm túc khiển trách “Muội muội nói là nói cái gì, Định quốc công phủ là gia đình ra sao, chính là một cái huân hương mà thôi, thưởng hạ nhân đó là thưởng, có gì mà đau lòng? Muội muội là tiểu thư Triệu gia chúng ta, mặc dù là thứ xuất cũng là muốn cùng mấy nữ tử tiểu thư trong gia đình quan nhỏ này đó bất đồng, muội muội nhưng đừng tự hạ thấp thân phận, về sau ít cùng tiểu thư nhà keo kiệt tiếp xúc, nhiễm thói quen trên người các nàng, đã đánh mất bộ mặt Triệu gia chúng ta.”

Triệu Văn Huyên ngẩn ra, giương mắt vừa lúc chống lại ánh mắt chăm chú của Triệu Văn Uyển nhìn nàng, sáng ngời lợi hại, trong suốt lộ ra giống như hiểu rõ hết thảy.

“Tỷ tỷ…Tỷ tỷ nói đúng, là muội muội nhất thời hồ đồ.” Triệu Văn Huyên nghẹn một hơi, chặn ở ngực càng thêm phiền muộn, không có cách nào phát tác, đành phải đứng lên đá một cước vào trên người Trầm Hương “Một chút ánh mắt cũng không có, còn không mau đi lấy một chút bách hợp hương lại đây cấp Đại tiểu thư.”

Triệu Văn Uyển nhìn nàng tức giận bả vai run nhè nhẹ, nhấp khóe miệng, chờ nha hoàn lấy bách hợp hương lại đây, làm cho Bảo Thiền cầm liền rời đi, đi được không xa liền dừng bước, theo phía sau trong viện vang lên một trận tiếng động lách cách, khóe miệng gợi lên một chút độ cong.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện