Diệp thị trở về Thiều Niên Uyển, nằm ở trên nhuyễn tháp ngực vẫn còn cảm thấy khó chịu, vừa nghĩ vừa rồi ở Tây sương phòng bị tiện nha đâu Mục Lan Yên kia xếp đặt, nhất thời cơn tức lại nổi lên, một cái nha đầu ngoài đường cũng dám tính kế mình, thực sự là có can đảm thật lớn, cũng không phải chỉ là được lão phu nhân cưng chiều, cũng không phải là dựa vào tướng mạo, còn dám bắt đầu gây khó dễ mình thật sự coi bản thân là tiểu thư Định Quốc Công phủ hay sao.
Trước mắt Quốc Công phủ này chính là nàng đương gia, nếu không phải do lão phu nhân cảm thấy có thể là đứa nhỏ của chi thứ hai, bản thân làm sao sẽ đi để tâm nhiều như vậy, nha đầu kia lại càng không đơn thuần giống như lúc ban đầu gặp, nhìn vừa rồi ở trước mặt Lục vương gia đau khổ giả bộ đáng thương để người thương xót, Diệp thị cũng tí nữa bị nàng lừa, nguyên tưởng rằng là một nha đầu nông thôn dễ dàng khi dễ, sau khi trở về suy nghĩ kĩ, cảm thấy được cũng không đơn giản như bề ngoài.
Nha hoàn đi theo vào phòng hầu hạ bưng trà rót nước, không dám chậm trễ đấp vai bóp chân, Diệp thị mở miệng vài lần nha hoàn liền không có chủ ý lên tiếng trả lời, chỉ biết sợ hãi nói “Đúng” hoặc “Không đúng”, không dám xen vào nhiều hơn một câu.
Từ khi Triệu ma ma lĩnh phạt bị giam trong sài phòng, Diệp thị đột nhiên cảm thấy bên người không có ai có thể đưa ra chủ ý tốt, một cái ánh mắt không kiên nhẫn quét qua, khoát tay áo, làm cho nha hoàn đều lui ra.
Lão thái thái một lòng chờ Mục Lan Yên thân mình tốt hơn mới nhận thức người thân, lúc này là thời điểm mấu chốt, nhất định làm cho Triệu ma ma một lần nữa trở về bên người mới được.
Vì thế, Diệp thị phân phó Đường sư phụ đi làm không ít đồ ăn Triệu Đại lão gia thích ăn, bản thân ngồi ở trước bàn cố ý ăn mặc trang điểm một phen, chỉ chờ lão gia hạ triều thỉnh cầu thật tốt, Triệu Hoành Thịnh trở về Diệp thị liền tiến lên hết sức ân cần hầu hạ, cho lui vài cái nha hoàn giúp đỡ, thân thiết tự làm, sau khi đưa khăn tay ẩm ướt, thở dài một hơi.
Triệu Hoành Thịnh hôm nay được Diệp thị dịu dàng chăm sóc có chút thoải mái, Hạ di nương nếu làm những thứ này coi như là việc phải làm, nhưng một cái tiểu thư đích nữ làm chính thê Quốc Công phủ còn phải vất vả, không khỏi làm cho người ta thụ sủng nhược kinh. Triệu Đại lão gia tự nhiên cũng không ngoài lệ, lại nhìn nàng trên trán chảy mồ hôi, vẻ mặt ảm đạm, vì trang điểm tinh xảo, khuôn mặt tựa như không khác trước kia, cùng là cau mày, nhưng hôm nay lại thêm vài phần động lòng người, Triệu Hoành Thịnh trong lòng dâng lên vài tia đau lòng cùng cảm động, trước đó vài ngày có chút vắng vẻ nàng, tiếp nhận khăn tay đem mặt lau, thân thiết nói “Phu nhân vì sao thở dài?”
“Lão gia không biết, tối nay ta đi sài phòng nhìn Triệu ma ma, người nhưng là gầy đi một vòng, nàng là tì nữ của ta, theo ta mười mấy năm, cũng có vài phần tình cảm thân thiết, ta thực sự không đành lòng…” Diệp thị lấy khăn tay bên hông nhẹ nhàng lau nước mắt.
Triệu Hoành Thịnh chỉ nhíu mày, không có lên tiếng, Diệp thị đi qua đón khăn tay, Triệu Hoành Thịnh lại đem khăn ném vào thau nước giống như suy nghĩ cái gì.
Diệp thị gặp lão gia cũng không mở miệng đánh gãy, đi theo bước chân Triệu Hoành Thịnh liền thừa dịp tiếp tục nói “Triệu ma ma tuổi tác đã cao, thường vẫn không chịu nổi giày vò, lúc này lại bị bắt giam nữa không biết sẽ phát sinh bệnh gì.”
“Cầu lão gia làm chủ, đem người thả ra khỏi sài phòng, lúc trước một phần là ta quá tin tưởng Triệu ma ma, mới để nàng được sủng mà kiêu, sau khi đi ra ta nhất định quản giáo nàng, nhất định sẽ không lại để nàng phạm sai lầm."
Triệu Hoành Thịnh thật sâu nhìn Diệp thị một cái, trong mắt sắc bén, một hồi lâu mới mở miệng, lời nói lại không có nửa phần ấm áp giống vừa rồi “Phu nhân khẩn cầu ta như thế, ta coi như là cấp phu nhân mặt mũi, chính là Triệu ma ma sau khi đi ra không thể làm cho nàng lại gây sóng gió.”
“Vâng, ta tự nhiên quản giáo thật tốt, thỉnh lão gia yên tâm” Diệp thị rốt cục thở ra một hơi, tiện đà cười dẫn Triệu Hoành Thịnh đi dùng bữa “Đều là chút đồ lão gia thích ăn. Mau ngồi xuống nếm thử thôi.”
Hôm nay tâm tư Diệp thị xem như rõ ràng, Triệu Hoành Thịnh vốn là thương tiếc ngược lại trong mắt bây giờ là nguội lạnh, mặc dù là đáp ứng thả Triệu ma ma đi ra ngoài, nhưng trong đầu có phần không tiếp thu, thoáng dùng một chút liền lấy cớ công sự phải đi xử lý liền rời đi Thiều Niên Uyển.
Làm cho Diệp thị vốn tưởng rằng hắn sẽ lưu lại cùng mình ôn tồn một phen trong lòng chợt lạnh, nhìn bóng dáng lão gia rời đi xa xa, một phen mất mác cùng phiền muộn xẹt qua trong mắt lập tức liền kiên định
lên “Mau, đi sài phòng đón Triệu ma ma trở về.”
Triệu ma ma bị giam trong sài phòng quả thật gầy đi không ít, một đường đến Thiều Niên Uyển liền nhào đến trước mặt Diệp thị khấu đầu cảm tạ, một phen nước mắt nước mũi “Chuyện phu nhân vì lão nô đi cầu lão gia, lão nô đã biết, phu nhân tội gì vì một hạ nhân như ta mà làm như vậy, mất đi tín nhiệm của lão gia.”
Diệp thị ban đầu cũng không nghĩ làm như thế, không vạn bất đắc dĩ làm sao lại bỏ được đem lão gia đẩy lên người con tiện nhân Hạ di nương kia, chính là đã muốn làm thì sẽ không lùi bước, nàng không thoải mái nữa, lúc này cũng không thể biểu hiện ra mặt “Ở Diệp phủ, ngươi vốn là thân tín của mẫu thân, mẫu thân đem ngươi đưa tới cho ta, đối với chuyện ma ma để ý quan tâm cũng là nên làm, huống hồ Triệu ma ma theo ta tiến vào Định Quốc Công phủ liền vẫn đi theo ta, trung thành tận tâm, ta sao nhẫn tâm nhìn ma ma ở sài phòng chịu khổ.”
Triệu ma ma vẻ mặt cảm động “Phu nhân yên tâm, lão nô nhất định không cô phụ sự tín nhiệm của phu nhân.”
Diệp thị khom người đỡ Triệu ma ma “Ma ma đi trước nghỉ ngơi, chờ chút thời gian chúng ta lại thương lượng đến chuyện này,”
Triệu ma ma nâng hai đầu gối cố sức đứng lên. Đứng ở bên cạnh Diệp thị, thở một hơi “Khi đến trong uyển chợt nghe người ta nói hôm nay phu nhân chịu ủy khuất, nha đầu kia cũng đủ thông minh, chính mình nói lung tung làm cho người ta hiểu lầm, còn cắn chết không chịu thừa nhận, đều đẩy lên trên người khác, may mà cuối cùng nàng cũng không lấy được cái gì tốt, không phải bị Vương gia vạch trần sao?”
Không ngờ nghe Triệu ma ma nói chuyện thoải mái, Diệp thị từ từ nhấp một ngụm trà “Nha đầu này với ta không xứng, chính là tam phòng không biết sao lại cùng nàng một giuộc?”
“Lão nô xương cốt còn được, có thể trở lại bên người phu nhân dốc sức thật tốt, trước mắt liền cùng phu nhân cùng để ý.”
Diệp thị trong mắt tỏa sáng “Như vậy rất tốt.”
Triệu ma ma không hổ là lão nhân, đi ra từ trong trạch viện gia đình quyền quý, đem sự tình liên quan đến chi thứ hai phân tích rõ ràng hợp lý,hợp với hôm này Từ thị chi thứ ba vì sao phải giúp đỡ nha đầu Mục Lan Yên cũng phân tích cực kì thấu đáo.
Diệp thị vỗ bàn, cả giận nói “Ta sáng nay đúng là hồ đồ, thế nhưng tìm người chi thứ ba phụ họa. Vẫn là ma ma so với ta thấu đáo, Từ thị thật đúng là tính toán thật tốt, nhưng thật ra vang dội!”
“Phu nhân thiện tâm, tự nhiên không thấy được ý xấu của người khác. Từ thị làm như vậy trước mắt có thể làm lão phu nhân vui vẻ, gần đây lão thái thái cưng chiều nhất trừ bỏ Đại tiểu thư, chỉ sợ sẽ là Mục Lan Yên, thứ hai vạn nhất Mục Lan Yên là đứa con mồ côi của chi thứ hai, địa vị trong nhà sẽ không giống nhau. Chi thứ hai đã muốn có người, Mục cô nương như thế nào cũng phải có người quản giáo, chi thứ ba không có con nói dõi, nhất định sẽ đánh chủ ý nhận Mục Lan Yên, lúc này tự nhiên là cùng Mục Lan Yên thân cận.”
“Đứa nhỏ chi thứ hai tìm trở về đối với ngài trăm hại không có lợi, thừa dịp hiện tại chuyện này chưa nói rõ ràng, có thể đem nha đầu kia đuổi đi là tốt nhất, nếu là có thể nhất định không cho nàng nhận tổ quy tông.” Triệu ma ma hết sức tận lực tính toán vì địa vị Diệp thị, trong mắt già nua tràn đầy ánh sáng.
“Ta đã muốn cho người đi tìm bà vú chăm sóc Triệu Văn Hi, chính là biển người mờ mịt, cũng là khó tìm a.”
Triệu ma ma trên mặt lộ một chút đắc ý “Phu nhân chớ lo lắng, ta cùng gia đình bà vú kia có chút giao tình, việc này không khó lo liệu, không đến mấy ngày ta nhất định có thể tìm trở về.”
“Thật sao?” Diệp thị trên mặt vui vẻ.
“Lão nô không dám lỗ mãng lung tung, lúc trước chưa từng nhắc tới, cũng là không nghĩ đến nha đầu chi thứ hai có thể trở về.”
Diệp thị khóe miệng cong lên “Nếu là tìm được người, người biết như thế nào lo liệu đi?”
Triệu ma ma nhìn về phía Diệp thị liếc mắt một cái, hai người ánh mắt va chạm ăn ý mà hiện lên hàn quang, “Lão nô nhất định sẽ không phụ sự nhờ vả của phu nhân.”