Trời gần tối, Trúc Tương Phi Uyển sớm đã có ánh nến, chiếu rọi sáng sủa. Bàn dài bằng gỗ tử đàn, Triệu Văn Uyển ngồi ở phía sau bàn, theo ngọn đèn xem xét danh sách khách mời và công việc ngày mai phải làm lần cuối cùng. Khách mời ngày mai đến cửa không phú thì quý, còn có đồng liêu của phụ thân, Triệu Văn Uyển sợ lúc đó xảy ra sai lầm, một vòng suy nghĩ thân phận tân khách như thế nào đối đáp chiêu đãi, điểm tâm nước trà trong lúc hầu hạ không thể xảy ra sai lầm, phòng bếp lửa cần cẩn thận trông coi, không ngừng cùng các quản sự cân nhắc nhiều điểm sơ hở, thẳng đến ngày cuối cùng mới nhiều ít bình tĩnh.
Tuyết Nhạn theo bên ngoài bưng một bát canh bách hợp cẩu kỷ (vị thuốc đông y) ngân nhĩ đi đến, để trên bàn, nhìn thấy trên người tiểu thư xiêm y đơn bạc liền nhíu mi, lại theo trong tủ quần áo lấy ra một áo choàng lông tơ màu hồng phấn viền vàng khoác lên vai nàng.
“Tiểu thư đều bận việc vài ngày, lão phu nhân nhìn thấy người gầy, cố ý sai Dương ma ma lại đây đem nô tỳ cùng Bảo Thiền giáo huấn, nói là không chiếu cố tốt ngài, còn tặng không ít thuốc bổ.” Tuyết Nhạn mắt nhìn Triệu Văn Uyển chui đầu vào trang giấy, đem nước canh hướng đến gần trước mặt nàng nói “Chuyện gì cũng không trọng yếu bằng bản thân ngài, đây là nguyên văn lời nói của lão phu nhân, ngày mai là ngày chính, buổi tối hôm nay ngài phải đi nghỉ ngơi thật sớm.”
Trên bàn dài gì đó bị Tuyết Nhạn ngăn trở, Triệu Văn Uyển thẳng thân mình nhìn nha hoàn của nàng bị nàng dung túng càng ngày lá gan càng lớn, nhếch môi, nói thật bị người toàn tâm toàn ý quan tâm cảm giác thật không sai. Triệu Văn Uyển duỗi thắt lưng, cầm lấy canh ngân nhĩ híp mắt uống.
Mấy ngày nay nàng không để ý chuyện bên ngoài, một lòng nhào vào chuyện yến hội, nói không phiền lụy là lừa Triệu Văn Huyên cùng những người đó, cuối cùng sống qua ngày mai là tốt rồi. Canh ngân nhĩ ngọt mà không ngấy, là vị Triệu Văn Uyển thích, rất nhanh một chén đã thấy đáy.
Bảo Thiền ôm xiêm y đi đến, nhìn thấy một màn này bĩu môi, cố ý phàn nàn nói “Quả nhiên vẫn là Tuyết Nhạn tỷ tỷ lợi hại, nô tỳ đều đã khuyên nửa ngày, tiểu thư cứ thế không cảm thấy trong phòng nhiều ra một người. Này a, trang phục ngày mai mặc, đến bây giờ tiểu thư còn không rõ ràng đâu!”
Triệu Văn Uyển nhìn thấy trên tay nàng đang cầm áo vải gấm nhiều tầng màu đỏ thêu hồ điệp sợi tơ vàng, khóe miệng không khỏi co rút, cũng không biết đứa nhỏ này thẩm mỹ làm sao bị kích thích, không khỏi cũng quá rêu rao đi! “Ngày mai nhân vật chính không phải là ta, chọn cái thoải mái không mất khí chất là được.”
Tuyết Nhạn cười cười, lập tức theo trong tủ quần áo lấy ra kiện y phục hợp ý Triệu Văn Uyển, bắt tay vào thu thập. Bảo Thiền bẹp bẹp miệng, lại không cam lòng mà theo hộp trang sức trước gương bên trong lấy ra trang sức bắt đầu phối hợp. Triệu Văn Uyển nhìn hai người so với nàng chính chủ còn để bụng, tương đối vui mừng, bỏ mặc vui vẻ làm ông chủ.
“Tiểu thư, này đẹp!” Bảo Thiền đột nhiên theo cái bên trong cầm ra một cái vòng tay dương chi bạch ngọc, bị kích động mà giơ lên trước mắt nàng.
“…” Triệu Văn Uyển liếc mắt một cái liền nhận ra đây là lần trước Hạ Tĩnh Viễn trước khi đi đưa “Đồ gia truyền”, theo Bảo Thiền cầm lên cái vòng kia, tâm Triệu Văn Uyển cũng không khỏi run lên, ban đầu bị chính mình bỏ qua lúc này bắn ra nhảy nhót ở trong đầu chuyển động, người nào lỗ mãng có thể lấy đồ gia truyền tùy ý tặng người đâu?
Hạ Tĩnh Viễn hắn nghĩ như thế nào….
“Đại tiểu thư, Tam tiểu thư đến đây.” Khởi Lan lúc này vào cửa thông báo, người phía sau giòn giã gọi “Uyển tỷ tỷ”, bóng dáng Triệu Văn Huyên liền xuất hiện ở cửa.
Bảo Thiền rất nhanh mà đem vòng tay thu lại, đại khái là trước kia bị biểu hiện giống như phân phát của cải của Triệu Văn Uyển làm cho sợ hãi, rất sợ nàng đem thứ tốt cho ra ngoài, cuối cùng còn bồi thêm một câu “Đây là biểu thiếu gia đưa lễ vật cho đi sẽ bị trách phạt,”
Triệu Văn Uyển đầu tiên bị động tác lưu loát của nàng khóe mắt vừa kéo, nghe được lời nói của nàng, cảm thấy có chút ý tứ hàm xúc khoe khoang, tức giận mà liếc mắt trừng nàng một cái. Không biết là Bảo Thiền đã nhiều ngày ở bên ngoài là người cầm đầu bị nha hoàn hầu hạ Triệu Văn Hi cùng Triệu Văn Huyên chen nhau sỉ nhục, hơn nữa Triệu Văn Uyển đã nhiều ngày vội vàng không có tâm tư để ý, ngược lại để cho những người đó nghĩ đến Triệu Văn Uyển kiêu ngạo yếu đi, không được.
Bảo Thiền cất giấu ngay cũng chưa cho Triệu Văn Huyên nhìn liếc mắt một cái, làm cho người sau sắc mặt tối sầm, càng là cất giấu, càng cảm thấy vật kia là bảo bối. Triệu Văn Huyên trên mặt cười ôn nhu, đáy lòng cũng là ghen tị không thôi, trước kia Hạ biểu ca vẫn đều không muốn gặp Triệu Văn Uyển, thậm chí lần trước còn là thiên vị giúp đỡ nàng, không biết sao, hiện tại ngược lại cùng Triệu Văn Uyển thân cận, làm cho nàng buồn bực không thôi, lại không thoải mái.
Kỳ thật trong lòng Triệu Văn Huyên còn có một chút vì Hạ Tĩnh Viễn làm lên cảm giác về sự ưu việt, nam tử tuấn lãng như vậy, mặc dù không thích, theo bên người cũng rất là có mặt mũi, nhưng như thế nào cùng Triệu Văn Uyển trộn lẫn cùng nhau rồi! Rõ ràng phía trước thuộc người của nàng!
Vì đáy lòng một bên tình nguyện nhận định, Triệu Văn Huyên càng cảm thấy Triệu Văn Uyển đáng ghét, nghĩ đến mục đích đến, vẫn là bày ra khuôn mặt tươi cười nói “Uyển tỷ tỷ vì chuyện ngày mai mà bận rộn mấy ngày, nhìn đều tiều tụy, muội không thể giúp tỷ cái gì, sở trường duy nhất chính là điều phối hương liệu, cố ý làm hương liệu giúp giấc ngủ tỷ tỷ, còn có thể dùng làm điều trị.”
Dứt lời Triệu Văn Huyên sai Trầm Hương nâng một cái hộp tinh xảo đi qua, mở ra là giống như hương đốt, hương khí thản nhiên quanh quẩn, có phần dễ ngửi.
“Hương này nghe đồn có thể thay da đổi thịt, có công hiệu dưỡng nhan thật tốt, hương này trong kinh khó có, muội phải mất thật nhiều công phu mới làm được, bản thân dùng cảm thấy tốt mới đem cho tỷ tỷ dùng.”
Triệu Văn Uyển cười với tay lấy hộp hương, Trầm Hương thuận thế nâng đến lư hương đành phải để một bên, lui xuống.
“Khó có được muội muội nghĩ tới ta như vậy, hương tốt như vậy…Nên cấp Văn Hi cũng đưa qua mới đúng.” Triệu Văn Uyển mí mắt cụp xuống, hiện lên một tia trào phúng.
“Bên phía Nhị tỷ tỷ muội vừa mới đưa qua, muội muội có thể lấy đến vật quý hiếm tự nhiên là cung cấp cho tỷ tỷ sử dụng, đừng lo.” Triệu Văn Huyên thấy nàng tính toán thu hồi, vội vàng bổ sung nói.
Triệu Văn Uyển “ngô” một tiếng, tạm thời đặt hộp hương xuống, cũng không lập tức đốt, Triệu Văn Huyên sợ nói nhiều sẽ lộ tự nhiên không dám thúc dục, ở lại cảm thấy không được tự nhiên, lợi dụng không quấy rầy nàng nghỉ ngơi mà đưa ra cáo từ.
Tuyết Nhạn đem người tiễn ra ngoài, sau đó quay trở về nhà, liền nhìn thấy Triệu Văn Uyển nhíu mày, như có điều suy nghĩ mà nhìn chằm chằm hộp hương “Tiểu thư, hương này có vấn đề?”
Triệu Văn Uyển đang suy nghĩ bị âm thanh đột nhiên vang lên đánh gãy, lấy lại tinh thần, thấy Tuyết Nhạn nhìn chằm chằm hộp kia ánh mắt nghiêm túc, không khỏi cong cong khóe miệng “Hương này là không có vẫn đề, chính là người đưa hương có vẫn đề thôi.”
Tuyết Nhạn bị cách nói đánh đố của nàng làm cho hồ đồ, chính là Triệu Văn Uyển cũng chưa nói ra giải thích, ngáp một cái, rửa mặt sớm lên giường nghỉ ngơi.
Ánh trăng thản nhiên cách một màn trúc mỏng manh, từng tia chiếu vào trong phòng, toàn bộ cái bàn cách bình phong đều phủ một tầng ánh sáng bạc nhu hòa. Triệu Văn Uyển nằm ở trên giường trợn tròn mắt, không thấy một chút buồn ngủ nào, ngược lại lộ ra tinh quang quỷ dị.
Trong kịch bản, yến hội lần này do Diệp thị chủ sự, Triệu Văn Uyển muốn giở trò xấu, liền ở trong đồ ăn hạ thuốc xổ, nhưng vì ngày đó diễn viên chính Triệu Văn Hi lại thật tốt xuất hiện trên yến hội, chính là ăn đến một nửa liền nổi lên bệnh sởi, thiếu chút nữa phá hủy
khuôn mặt như hoa như ngọc, nha hoàn phòng bếp gặp sự tình nghiêm trọng, một chút liền đem Triệu Văn Uyển khai ra, nguyên bản Triệu Văn Uyển chết không thừa nhận do bị người kích thích nói ra việc thuốc xổ, yến hội náo nhiệt tan rã trong không vui, tự nhiên là làm cho người ta chê cười.
Tổ mẫu cùng phụ thân tức giận lại là thất vọng, Diệp thị bị phạt, Triệu Văn Uyển bị phạt đi chùa Tây Sơn cấm đoán một tháng, lại vẫn là nghĩ tới bao thuốc xổ kia như thế nào lại biến chất. (k biết có phải ta nghĩ nhiều k nhg ta thấy mọi chuyện xấu TVU trg kịch bản làm khi bị phát hiện thì hình phạt rất nặng, nhg mà hiện tại những ng làm việc đó bị phạt có vẻ hơi nhẹ)
Triệu Văn Uyển trong kịch bản không rõ ràng lắm, nàng lại là biết… Hiện giờ nàng không tính toán tìm đường chết, đã có người ở trước mặt nàng hành động, không quay lại báo đáp liền có chút băn khoăn a, Triệu Văn Uyển sắp đi ngủ nghĩ như thế.
**********
Giữa trưa hôm sau, cuối thu không khí quang đãng, tường hồng, cây xanh hoa cúc vàng, Định Quốc Công phủ trang trí đổi mới hoàn toàn, lộ vẻ vui mừng sáng sủa rực rỡ.
Xe ngựa một chiếc một chiếc đứng ở trước cửa phủ, thu được thiệp mời đều được đối xử lễ độ đưa vào trong phủ, lúc này cách thời gian yến hội còn vài canh giờ, nhóm nữ quyến được nha hoàn dẫn đi vào Liễu Noãn Các, Triệu Văn Uyển cùng Tây Bình Hầu phu nhân đã sớm đứng tiếp đón mọi người.
Không bao lâu, Triệu lão phu nhân theo Diệp thị nâng đỡ đi vào bên trong, Diệp thị hôm nay cực kì phối hợp, không nói một lời một mình chăm sóc lão thái thái, gặp được người tiến đến thỉnh an, chảo hỏi quý phu nhân, khách cũng là nói lên trả lời vài câu.
Dần dần nhóm nữ khách liền nhiều hơn, các thái thái, bà bà mặc cẩm y hoa phục tụm năm tụm ba một chỗ dùng trà nói chuyện, thiếu nữ thanh xuân thì ở một chỗ khác trong Liễu Noãn Các cùng một chỗ ríu rít, không biết lặng lẽ nói cái gì, thường thường truyền đến tiếng cười thẹn thùng đặc biệt của các thiếu nữ.
Trên bàn trà dài bày các điểm tâm tinh xảo cùng tách trà có nắp, Triệu Văn Uyển ngồi ở trong đó, một thân áo mỏng màu hoa sơn trà thêu hoa sen trong nước sợi chỉ màu vàng màu bạc, phía dưới là váy dài thêu cánh hoa rơi trên mặt nước, áo khoác mỏng bằng gấm màu hồng cánh sen, kiểu tóc phi tiên kế đơn giản, giữa tóc đen cắm nghiêng một cây trâm hồng ngọc san hô đẹp đẽ lộng lẫy, vẻ mặt hờ hững tùy ý cúi xuống, càng tôn lên dung mạo xinh đẹp động lòng người.
Triệu Văn Huyên một thân áo dài màu hồng phấn thêu gợn sóng bằng chỉ bạc, trên tay áo hoa thược dược sôi động nở rộ, trên đầu cắm mấy cây trâm ngọc trai rủ xuống, cũng là trải qua tỉ mỉ ăn mặc, chính là làm sao có thể so với Triệu Văn Uyển, liền bị áp chế.
“Đây là Tứ thúc theo Vân Nam đem tới bạch trà, các tỷ tỷ bình phẩm, uống tốt không?” Triệu Văn Huyên cùng mấy người trong đó giao hảo, một phen tiếp đón đi qua, nhanh chóng hòa mình, liền có vài phần tư thế làm chủ nhân tiếp đãi khách, đoạt Triệu Văn Uyển trước mở miệng nói.
Triệu Văn Uyển khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, chứa tia nghiền ngẫm cười yếu ớt nói “Tam muội muội ngươi thật là, thứ tốt gì đó còn hiếm lạ, giống như hiến vật quý lấy ra khoe khoang, giống như các tỷ tỷ muội muội đều chưa nhìn thấy qua! Đừng nói là bạch trà Vân Nam, liền trà bánh vừa rồi, ta sáng sớm cũng chuẩn bị.”
Triệu Văn Huyên trên mặt lập tức hiện tia xấu hổ, chỉ là chịu đựng không phát tác, không nghĩ tới Triệu Văn Uyển lại ở trước mặt mọi người không nể tình như vậy. Nữ tử ngồi xung quanh mặt đều không đổi sắc, tự mình thưởng thức trà nói chuyện, đích nữ của cửu phẩm hầu hạ trong Hàn Lâm Viện Đỗ Nhược Đồng cùng Triệu Văn Huyên là bạn tốt, lúc này vội vàng cười giảng hòa nói “Uyển tỷ tỷ cẩn thận chu đáo, bạch trà hôm nay cũng rất tốt, thanh nhã ôn hòa.”
Chỉ dám nói lại không dám ngẩng đầu.
Triệu Văn Uyển mới đầu chỉ cảm thấy nhìn quen mắt, thời điểm nhìn lần thứ hai liền nghĩ ra, âm thầm khẽ cười một tiếng, đây là tự mình đưa đến cửa, có thâm ý khác mà liếc liếc mắt nhìn hai người một cái, vẽ lên khóe miệng chậm rãi thưởng thức trà bản thân, không lên tiếng.
Một bên khác, lão phu nhân cùng Diệp thị chờ các vị phu nhân ngồi xuống, nhìn các thiếu nữ ríu rít, bản thân cũng cười nói. Từ thị sáng sớm liền hỏi thăm danh sách khách mời, vô cùng vừa ý con trai trưởng của Phương tướng quân Phương Tử Mặc, cùng Lục vương gia, Phong Vu Tu là kinh thành đệ nhất tam thiếu, cũng không riêng gì gia thế, bản thân cũng có bản lĩnh.
Từ lúc Từ thị quyết định đem Triệu Văn Hi nhận thức dưới danh nghĩa chính mình, cũng toàn tâm toàn ý vì nàng suy nghĩ, ở trong mắt nàng Phương Tử Mặc là đối tượng tuyển chọn tốt, vì vậy tìm cơ hội liền cùng Phương phu nhân bắt chuyện. Nữ nhi Diệp thị mặc dù chưa đến tuổi, nhưng đã sớm có tính toán trong đầu, còn có Nguyên Tấn, suy nghĩ dựa vào tình trạng này, kết thân với một gia đình có thế lực, việc hôn nhân này sẽ làm cho Triệu lão gia thay đổi mới tốt.
Như thế này, là trường hợp tốt nhất để thân thiết.
Phương phu nhân cùng Từ thị nói một lát liền trở về bên cạnh lão phu nhân, đáy mắt đuôi mắt đều lộ ra một tia đối Từ thị quá phận ân cần không vui, đến bên người lão phu nhân tìm cái thanh tĩnh.
“Phương phu nhân, ta nếu nhớ không sai, Tử Mặc năm nay đến mười tám tuổi đi, cũng khó trách hôm nay ngươi ứng phó không kịp.” Triệu lão phu nhân nhấp một ngụm trà, chứa ý cười trêu ghẹo nói.
Phương phu nhân lộ ra một tia cười khổ “Đúng vậy a, đứa nhỏ lại cứ là không hiểu biết, chúng ta làm trưởng bối lo lắng nát tâm, còn vẫn không được tốt.”
“Phu nhân nhưng nhìn trúng người nào?” Triệu lão phu nhân tâm tư vừa động, giả bộ hỏi han.
Phương phu nhân đảo qua chỗ ngồi nhóm thiếu nữ, từng người từng người đều so với hoa đẹp, chính là bàn về đứng đầu, là người ngồi ở giữa còn đang chăm chú kia, chính là…Triệu Văn Uyển thanh danh trước kia nhưng không tốt nghe a.
Triệu lão phu nhân theo tầm mắt của nàng bên trong phát hiện một vài phần, cũng không vội nói cái gì, chờ khi Triệu Văn Hi xuất hiện thong dong đi đến bên hồ, liền kéo Phương phu nhân cùng nhau vào yến hội.