Triệu Thị Quý Nữ

2: Thỉnh an (2)


trước sau

Cùng nhau dùng cơm, một bà lão một cháu gái đúng là hài hòa vui vẻ, không khí vô cùng tốt. Chính là không khí tốt đẹp lúc này không tiếp tục được bao lâu, liền bị đánh vỡ, một gã phụ nhân mày nhọn mắt bé đi vào, váy dài màu xanh cây mây dắt vải thưa, liếc mắt đảo qua Triệu Văn Uyển một cái, trên mặt cười hướng Lão thái thái thi lễ một cái, ngược lại nói “ Khó được ở chỗ này gặp Văn Uyển, đã nhiều ngày dưỡng bộ dáng nhưng thật ra rất tốt.”

“Tam thẩm thẩm.”Triệu Văn Uyển không lạnh không nhạt kêu một tiếng, người nọ là Từ thị phu nhân của Tam lão gia Triệu gia, Từ thị gả lại đây nhiều năm không chỗ nào vượt trội, lại là tranh đấu lợi hại, làm cho Tam lão gia không được nạp thiếp, nhiều nhất chính là đem nha hoàn hồi môn bên người làm thông phòng.

Cùng người bố trí trong kịch bản không nhiều khác biệt, Triệu Văn Uyển gây thù chuốc oán ở trong phủ nhiều lắm, liền cùng Từ thị nhiều năm trước kết xuống thù oán, khi đó Triệu Văn Uyển từng nuôi một con mèo đen, khi ôm đi ra ngoài dạo chơi vừa đúng lúc đụng đến Từ thị gả lại đây đang mang thai năm tháng, Từ thị kinh ngạc nhảy dựng, té nhào một cái, mấy ngày sau chỉ thấy chảy máu sinh non, đứa nhỏ ở thời điểm tháng có chút lớn, khi sảy thai bị thương thân mình, về sau sẽ không thể hoài thai đứa nhỏ, Từ thị trong lòng vẫn đối với Triệu Văn Uyển mang oán hận, nếu lúc trước nàng không ôm mèo đen đi dạo chơi, nếu không chính mình cũng không bị kinh hách….Có lẽ đứa nhỏ….Đã sớm bắt đầu đọc thơ viết chữ.

Từ thị không sinh được con cũng không đồng ý cho Tam gia nạp thiếp, vốn thực muốn trách móc người, bất quá Định quốc công phủ từ lúc Thái công còn có gia phong không nạp thiếp, ngoại nhân cũng chỉ truyền nói Tam gia một lòng một dạ dốc lòng vui vẻ chơi đùa, trong nhà có đã muốn có một con cọp mẹ, e rằng ngày trở mình một cái lại tìm cách, cho nên vài lần Lão thái thái nói gì đều mặc kệ quyết tâm không nạp thiếp, một lòng cùng các đồ chơi bảo bối của hắn song túc song phi, tự do tự tại.

Từ thị làm vợ, tướng công bản thân không hăng hái tranh giành, tốt xấu cũng là miếng thịt trong bụng Lão thái thái rơi xuống, chung quy mong chờ tốt đẹp, cho nên nàng liền nhiều lần mất mặt thay người kia nhà mình đến nơi này của Lão thái thái, tranh giành chỗ tốt, không thể rơi xuống chỗ người khác, chính là không nghĩ tới hôm nay lại cùng Triệu Văn Uyển đụng phải.

“Nháy mắt, Văn Uyển cũng trưởng thành thành đại cô nương, này bộ dáng đẹp y như Thẩm thị mẹ đẻ của nàng, vóc dáng cao gầy như bác cả, đều đã trưởng thành tốt lắm, qua hai năm nữa cập kê, cửa Định quốc công phủ chúng ta nhất định làm cho bà mai đạp đổ.” Một đôi mắt hạnh nhân của Từ thị ngoắc ngoắc nhìn xem chằm chằm Triệu Văn Uyển, ý cười đầy mặt, lại chưa đạt đến đáy mắt.

Triệu lão thái thái nghe vậy chính là một trận đau đầu, một cái liếc mắt liếc xéo Từ thị, dẫn theo việc này không tốt mà nói, nhất định là cố ý. Người nhỏ là người tính tình nóng nảy, liền một chút, người lớn cái kia lại cứ
thích chạm vào người nhỏ, hai người qua lại vẫn luôn bất hòa, nói hai ba câu có thể đã cãi nhau một trận, làm cho người đau đầu. Lão thái thái đang muốn lấy cớ chính mình mệt mỏi, làm cho người ta lui, chợt nghe Triệu Văn Uyển khác thường không cãi lại, ngược lại nhìn theo hướng chính mình chớp chớp con ngươi trong suốt sang ngời, giảo hoạt nói “Hôn nhân đại sự từ trước đến nay là lệnh của cha mẹ, lời của mai mối. Tổ mẫu nhất định hội giúp Văn Uyển tìm một mối hôn sự tốt, có phải hay không tổ mẫu?” Nàng xoay mặt nhìn về phía Từ thị vừa cười dung nhan xán lạn nói “Cũng tạ ơn Tam thẩm thẩm lời nói may mắn.”

Từ thị đầu tiên sửng sốt, rầu rĩ cười làm lành một tiếng.

“….Là, đương nhiên là.” Lão thái thái trong lòng buồn bực, cháu gái bản thân một lòng một dạ phải gả người nọ, người nào cản trở liền dùng sức mạnh với người đó,làm cho gia đình quyền quý trong kinh thành đều là biết được, chỗ nào còn có người giúp làm mai. Người nọ lại cứ không cùng người khác bình thường, là Lục hoàng tử mà đương kim thánh thượng sủng ái, tuy rằng không quan tâm chuyện bên ngoài, Triệu lão thái thái đối với chuyện của bảo bối nhà mình rất để bụng, lấy vinh quang hiện nay của Triệu gia gả cho hoàng tử cũng không phải không thể, nhưng nàng lại rất hiểu tính tình cháu gái của mình, gả đi qua nhất định là thua thiệt, nữ nhân cả đời dựa vào trượng phu, vẫn là tìm cái người yêu thương, tri âm quan trọng nhất.

Hôm nay việc này chính nàng nhắc tới, phải hay không khó khăn thay đổi tâm tư?

“Uyển nha đầu nhưng là có ý trung nhân?” Lão thái thái thử thăm dò hỏi một câu.

Triệu Văn Uyển làm ra vẻ bộ dáng xấu hổ, lắc lắc đầu nhỏ giọng nói “Ta muốn gả cho người không nhất định phải tài sản bạc triệu, nhưng nhất định không nỡ làm cho ta chịu khổ, không nhất định……Tổ mẫu nên giúp ta hảo hảo trọn.”

“Hảo hảo hảo.” Lão thái thái liên tục nói ba tiếng hảo, cười đến nheo lại mắt nhỏ, Văn Uyển có thể buông chấp niệm đối với vị kia, cũng là một cọc chuyện tốt, mọi việc tốt quá hóa dở, cũng là sợ Uyển nha đầu ngày sau chịu khổ “Tổ mẫu nhất định giúp ngươi lưu ý, Uyển nha đầu chúng ta, xứng đáng tốt nhất.”

Triệu Văn Uyển cười không hé răng, khóe mắt dư quang thoáng nhìn Từ thị ẩn nhẫn không biểu thị trên mặt, nguyên bản lần nào cũng động đến hôn sự có thể chọc Triệu Văn Uyển tức giận, hiện giờ nàng lại không tức giận, trong lòng Từ thị không vui, quả nhiên không đợi lập tức thỉnh cáo biệt với Lão thái thái, đi ra lộ ý cười có vẻ miễn cưỡng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện