Từ An Cung, cây mai trong viện nở hoa sớm hơn so với các cây bên ngoài, tuyết đầu mùa giống như sợi bông, một bông một bông rơi trên hoa mai, cũng không che được đỏ sẫm diễm lệ bức người.
“Lúc này mới ở có mấy ngày đã phải trở về, trong lòng ai gia thật có chút luyến tiếc.” Đậu Thái Hậu lôi kéo tay Triệu Văn Uyển, nhíu mày liếc mắt Việt quý phi phía dưới cũng tới đây thỉnh an, có điều chỉ nói “Chuyện nửa đêm hôm qua khiến ngươi chịu ủy khuất rồi.”
Triệu Văn Uyển cười mặt mày cong cong, đối với việc Thái Hậu ưu ái đáy lòng vô cùng cảm kích, “Văn Uyển trước kia từng có thời gian không hiểu chuyện, khiến người khác hiểu lầm… Đêm hôm qua Vĩnh Bình nghĩ ra biện pháp thần kì, Văn Uyển cũng không chịu ủy khuất gì, hôm nay phải đi, cũng quấy rầy đã lâu, sợ tổ mẫu nhớ thương, cố ý đến cùng Thái Hậu chào từ biệt.”
Một phen lời nói xoa sạch lịch sử đen tối của chính mình, mang chính mình thoát ra khỏi đó, lại khiến những người ở đây nghe thoải mái. Việt quý phi mất đi vật cưng đau xót chưa giảm, lại không nghĩ động tĩnh hôm qua chọc Thái Hậu không vui, đối với việc Triệu Văn Uyển đưa ra lời nói phải đi, vốn là không vui nhưng sau khi nghe lại có vài phần thay đổi, hơn nữa còn khen con mình, mắt đẹp hướng về Triệu Văn Uyển, phát hiện có chút không giống trước kia.
Chẳng qua là Triệu Văn Hi đứng ở không xa giờ phút này có phần khổ sở, Thái Hậu thiên vị cưng chiều Triệu Văn Uyển người sáng suốt đều nhìn ra, đối với nàng mặc dù không đến mức vắng vẻ nhưng cũng kém một khoảng lớn, ban đầu có Triệu Văn Huyên đi chung còn không cảm thấy rõ, chỉ vì chuyện đêm hôm qua, mới sáng sớm đã bị trục xuất về phủ, lúc này lưu lại nàng lẻ loi một mình, sợi tự ti dưới đáy lòng lại xông ra, kèm theo vài tia u oán, trong con ngươi nhiễm một tia ghen ghét.
Thái Hậu biết không lưu được người lại, phút cuối ban thưởng không ít thứ tốt cho hai tỷ muội Triệu gia. Hai người ra khỏi Từ An Cung một đường đi Cảnh Nhân Cung của Hoàng Hậu chào từ biệt, trên đường nhỏ tuyết rơi, Triệu Văn Uyển một mình cầm ô, có phần vui vẻ nhìn cảnh vật, mặt mày mang ý cười giống hoa mai diễm lệ bức người.
Mà Triệu Văn Hi ở phía sau thần sắc buồn bực, vài lần thất thần, không biết suy nghĩ cái gì, gần đến cửa Cảnh Nhân Cung, dẫm phải làn váy suýt ngã nhào, vẫn là Triệu Văn Uyển nhanh tay nhanh mắt đỡ người, lại bị Triệu Văn Hi mặt không chút thay đổi mà vung ra.
Triệu Văn Uyển cong khóe miệng, yên lặng thu tay về “Bản lĩnh khống chế sắc mặt vẫn là nên làm thật tốt, làm khó coi ai cũng không tốt, vết xe đổ của Văn Huyên muội muội là minh chứng trước mắt.”
Triệu Văn Hi cố kéo khóe môi, trừng mắt Triệu Văn Uyển một lúc lâu nghẹn không nói ra được.
Một màn này vừa vặn để Thái tử phi cũng đến thỉnh an nhìn thấy, khóe miệng mỉm cười, làm bộ không nghe thấy tiến lên mời hai người cùng đi vào, Hoàng Hậu âm thầm đem Việt quý phi làm đối thủ một mất một còn tự nhiên đối với Triệu Văn Uyển người mà Việt quý phi không thích rất là chào đón, giống Thái Hậu, biết được nàng đến chào từ biệt, cũng ban thưởng không ít bảo vật, chỉ là đồ hai người nhận được so với Thái Hậu ban thưởng thì số lượng giữa hai tỷ muội có chút chênh lệch nhìn ra rõ ràng,
Triệu Văn Uyển mặc dù không biết dụng ý của Hoàng Hậu, thu đồ ban thưởng, cũng không muốn đi suy đoán, dù sao lòng dạ nữ nhân thâm cung không phải nàng người phàm có thể hiểu nổi, huống chi nàng cũng rất nhanh giải thoát về phủ.
Cung nữ đưa hai người ra Cảnh Nhân Cung, Thái tử phi mới cùng Hoàng Hậu nói chuyện vừa chứng kiến, tận lực chỉ ra Triệu Văn Uyển ương ngạnh.
“Nha đầu kia nếu gả cho Cố Cảnh Hành, có thể làm ầm ĩ.” Hoàng Hậu nương nương khóe miệng chứa ý cười lạnh, đôi mắt sâu thẳm nói.
“Chỗ Việt quý phi… Giống như hướng vào đứa bé chi thứ hai của Triệu gia.” Thái tử phi nghĩ nghĩ nói.
Hoàng hậu từ chối cho ý kiến “Nàng hướng vào thì làm được gì, cũng không biết Triệu Văn Uyển cho Thái Hậu uống thuốc gì, ngay cả khóa ngọc đồng tâm đều cho nàng, vật kia là khi đó tiên hoàng sai người làm ra, cùng một đôi với cái ban cho Cố Cảnh Hành lúc còn bé, hiện giờ ban cho Triệu Văn Uyển, ý tứ quá rõ ràng.”
Việt quý phi được Hoàng thượng sủng ái không nói, đứa bé càng được Thái Hậu cưng chiều, cái gì tốt đều công khai hoặc ngầm ban cho, mà Cảnh Phong của nàng chiếm danh hào Thái tử lại khắp nơi bị quản chế, có Cố Cảnh Hành còn sống một ngày,địa vị hoàng nhi của nàng liền bị uy hiếp. Việt quý phi muốn cho Triệu Văn Hi thêu hoa trên gấm, nàng càng muốn Triệu Văn Uyển quấy nhiễu long trời lở đất…
Triệu Văn Uyển ở trong điện của Việt quý phi, quyết định làm người chết không lên tiếng nhưng lại nhịn không được hắt hơi, rước lấy tầm mắt Việt quý phi.
“Uyển tỷ tỷ uống chén canh gừng nóng đi.” Trời lạnh cung nữ các cung đều chuẩn bị canh gừng, Vĩnh Bình rót đầy một chén đưa tới tay Triệu Văn Uyển.
Triệu Văn Uyển cười cảm ơn, nhăn mày nhăn mũi uống xong.
“Văn Hi lần này đi, sẽ không có người bồi Bổn cung đánh đàn.” Việt quý phi đối với Triệu Văn Hi không chút nào che dấu yêu thích, đối lập với Triệu Văn Uyển, càng nhìn Triệu Văn Hi càng vừa lòng, ôn nhu như nước tính tình tuyệt đối thích hợp chính mình “Thân thể ngươi yếu đuối, đây là thanh trà Tây bang tiến cống cực kỳ bổ dưỡng, ngươi mang về uống, điều dưỡng thân mình thật tốt mới được.”
Dứt lời, ngón tay tinh tế chỉ chỉ bao thanh trà trên bàn, có phần ý vị thâm trường.
Triệu Văn Hi đỏ mặt, âm thầm liếc mắt nhìn Triệu Văn Uyển, mang theo vài phần đắc ý làm như trả lại màn vừa rồi, lập tức ngượng ngùng vạn phần nói “Tạ nương nương ưu ái, Văn Hi ở Triệu phủ thân mình đã điều dưỡng không
sai biệt lắm…”
Vĩnh Bình nghe hai người đối thoại như đoán đố không hiểu gì, Triệu Văn Uyển nghe ra ý tứ, đây là ý dưỡng tốt thân mình để nối dõi tông đường. Nhìn Triệu Văn Hi đầy mặt hồng quang, bộ dáng xuân tâm nhộn nhạo, quả nhiên vận khí nữ chính không phải tốt bình thường, đơn giản như vậy liền phá được mẹ chồng tương lai. Lập tức chống lại Việt quý phi đảo tới tầm mắt phức tạp, Triệu Văn Uyển cảm thấy yên lặng nằm cũng trúng đạn, bàn về thánh mẫu Bạch Liên Hoa Triệu Văn Hi nàng xác thực kém thật.
Việt quý phi trong lòng ngầm thở dài, luận gia thế địa vị, Triệu Văn Uyển là người phù hợp để lựa chọn, chính là vừa nghĩ đến chuyện nàng gây ra trước kia, ý tưởng liền bị chôn vùi, vừa lòng nhìn về phía Triệu Văn Hi giống như gió xuân nói “Bổn cung lần đầu tiên nhìn thấy ngươi đã cảm thấy cùng bổn cung hữu duyên, tính tình cũng vô cùng phù hợp, vẫn nghĩ muốn một người con dâu như vậy, Văn Hi ngươi có bằng lòng hay không?”
Vĩnh Bình một bên nghe vậy kinh ngạc mở to miệng, vừa nghĩ đến Triệu Văn Uyển cùng chính mình giao hảo lại đối với Lục ca một mảnh thâm tình, bật thốt lên nói “Con muốn Uyển tỷ tỷ làm tẩu tử con!”
Triệu Văn Uyển suýt chút nữa thì phun nước trà trong miệng ra, may mắn chưa luống cuống mà chỉ nhìn sang, nhìn thấy Vĩnh Bình quay đầu lại đây thần sắc chính nghĩa ta nhất định đứng về phía ngươi, Triệu Văn Uyển chỉ cảm thấy lá gan mình thật nhỏ bé.
Mà Triệu Văn Hi đang chuẩn bị đáp lời, thần sắc sung sướng cương ở trên mặt, hiện lên một tia vặn vẹo.
“Con một đứa bé nói vớ vẩn gì vậy!” Tầm mắt Việt quý phi dừng trên người Vĩnh Bình, không dấu vết trừng mắt liếc Triệu Văn Uyển một cái, hiển nhiên cho rằng Triệu Văn Uyển dạy.
“Mẫu phi, con không nhỏ, qua năm nay liền mười bốn!” Vĩnh Bình vội vàng phản bác, lại không biết nghĩ đến điều gì, dẫn theo một tia nhăn nhó nói “Phải… Muốn tìm một nhà chồng tốt.”
Xì---- Việt quý phi vừa bực vừa buồn cười mà nhìn chằm chằm nàng, đúng là con gái lớn không thể giữ, lấy tay chỉ chỉ đầu nàng “Lời nói không e lệ như vậy cũng dám nói ra ngoài.”
“Nơi này đều là người một nhà, có làm sao đâu!” Vĩnh Bình cười thè lưỡi, kỳ thực trong đầu có tính toán của mình, bắt gặp ánh mắt bỡn cợt của Triệu Văn Uyển hai má bừng cái đỏ ửng.
Triệu Văn Hi ban đầu ảo tưởng mình được làm Vương phi, lại xảy ra đường rẽ như vậy, cứ thế không tốt nhắc lại việc vừa rồi, ngực bị đè nén một hơi không phát tác được.
Vì còn muốn ra cung, hai người lại lục tục thăm hỏi mấy tòa cung, được một đống ưu đãi, trở về Phương Hoa Điện. Triệu Văn Uyển chỉ cảm thấy một vòng ứng phó mệt đến rã rời, may mắn cung nữ đem gì đó của hai người sớm thu thập xong, Triệu Văn Hi cầm đồ Việt quý phi ban cho coi như bảo bối, cẩn thận cất kỹ, trên mặt không tự giác nhiễm ý cười chờ mong.
Gần đến giờ phải đi, vẫn có không ít Quý phi Công chúa đến khách khí đưa tiễn, Vĩnh Bình Công chúa cũng ở trong đó, túm Triệu Văn Uyển lưu luyến không rời. So với Triệu Văn Uyển cao ngạo lạnh lùng khó làm bạn, không ít người hướng về Triệu Văn Hi dịu dàng, Triệu Văn Uyển thất bại không mở miệng, không thể không cảm thán số phận Triệu Văn Hi thật tốt, chỉ là không biết tình bạn của những người trong cung này dày bao nhiêu.
Có người đến địa phương này còn bát quái, nhất là chỗ ngồi nhiều nữ nhân. Hàn huyên không lâu đã có người nhắc tới chuyện Vương Tuyết Diên ngày ấy ở yến hội quyến rũ Thái tử nhưng không thành, lộ ra vài phần than thở.
“Vương Tuyết Diên như thế nào?” Triệu Văn Uyển tò mò hỏi.
Người nọ muốn nói lại thôi, lập tức nhìn mọi nơi, gặp không có người của Thái tử phi đánh bạo nói “Vương Tuyết Diên sau khi bị tống xuất cung, trong nhà liền nóng nảy định ra hôn sự, ba ngày lập gia đình, chính là đứa con ngốc nhà họ Tần ở Giang Bắc…Địa phương xa xôi cực khổ không nói, đứa con ngốc Tần gia kia trên người mang theo tàn tật, gả qua đó làm quả phụ thủ tiết mà sống.”
“Cũng không nhất định, Tần gia xưng bá ở Giang Bắc, quả thật vô cùng ngang ngược, nghe nói tiểu thư Vương gia trên mặt bị thương, một cái hủy dung xứng với ngốc tử, Tần gia còn ghét bỏ ấy chứ.”
“…Vương Tuyết Diên tuy là không biết xấu hổ, quyến rũ Thái tử, nhưng dù sao cũng là đường muội của Thái Tử phi, nàng cũng thật tàn nhẫn?” Có người lẩm bẩm nói.
Người xung quanh nghe vậy sắc mặt thay đổi, đều trầm mặc, người nói chuyện ý thức được chính mình nói sai, sắc mặt trắng nhợt, cũng không dám nói thêm câu gì.
Triệu Văn Uyển từ từ uống trà, khóe miệng cong lên.