Trong phòng Từ thị bị chọc giận muốn nổi điên rồi, đến mức sắc mặt một trận đen một trận hồng, trở về uyển đi thẳng đến thư phòng Triệu Hoành Minh, nhìn hắn cởi áo ngoài tháo dây lưng chỉ dùng một cây trâm cố định tóc đen, vén tay áo cầm bút lông luyện chữ, một bộ dáng tinh thần khoan khoái, thư sướng.
Ấm lô đặt trong thư phòng, đem trong phòng tràn đầy ấm áp, Từ thị vừa mới bước vào, khuôn mặt bị gió lạnh bên ngoài thổi càng đỏ hơn, nhìn bộ dáng này của hắn lửa giận công tâm, đùng đùng đi lên một tay hất đổ nghiêng mực trên bàn của Triệu Hoành Minh xuống đất, nhiều chấm mực nước văng lên tường trắng.
Triệu Hoành Minh nhíu mày, nâng bút lên, bất đắc dĩ thở dài một tiếng nhỏ “Haizz”. Giống như tập mãi thành thói quen, cũng không tính toán so đo với nàng, đem bút lông trong tay đặt trên giá để bút, cuối cùng lại do dự, chỉ sợ nàng tức giận đem bút lông của hắn ném đi, yên lặng xoay người đem giá bút ôm vào trong ngực chuẩn bị rời đi.
Lỗ tai Từ thị nhạy bén, nghe thấy hắn than thở không chút nào quan tâm đến tâm tình của mình ngược lại bảo vệ bút lông, càng tức giận không chịu nổi, há mồm khóc lóc om sòm nói “Triệu Hoành Minh, ngươi đứng lại cho ta, có phải ta còn không bằng mấy cái bút lông của ngươi.”
Triệu Hoành Minh cũng không nghe nàng nói nhảm, như trước ôm bút đau đầu đi ra ngoài.
Lửa giận chồng chất của Từ thị lập tức bùm bùm bùng lên, nhanh tay đem giá bút Triệu Hoành Minh che chở trong ngực giằng lấy, hai người giằng co ai cũng không chịu nhường.
“Phu nhân mau buông tay.” Triệu Hoành Minh thực sự đau lòng bảo bối của hắn.
“Ta nhất định không buông tay, ngươi nói đi bút lông quan trọng hay ta quan trọng?” Từ thị căm giận nói.
Triệu Hoành Minh nhấp môi dưới, liếc nhìn giá bút đã có chút hỗn độn, lại nhìn Từ thị vì dùng sức đoạt giá bút mà lòng bàn tay có vết xước nhỏ, bất đắc dĩ nới lỏng, ngừng một chút thấp giọng nói: “Nàng…Phu nhân quan trọng.”
Từ thị ôm chặt giá bút trong lồng ngực “Triệu Hoành Minh đừng tưởng ta không nhìn ra, ngươi do dự lâu như vậy rõ ràng là lấy lệ.”
“….” Biết rõ tính tình nàng Triệu Hoành Minh dưới đáy lòng thở dài, chỉ có nữ tử cùng tiểu nhân là khó nuôi.
“Ta hỏi ngươi lần nữa, rốt cuộc bút lông của ngươi quan trọng hay ta quan trọng?” Nhưng mà ánh mắt rõ ràng đang nói, ngươi nếu do dự một chút ta liền ném vỡ nó.
Nội tâm Triệu Hoành Minh chua xót, chỉ phải không do dự chút nào nói “Là phu nhân quan trọng.”
Từ thị nghe vậy lại ầm ĩ lên, nghiến răng nghiến lợi chỉ trích sai lầm của hắn “Ngươi một chút suy nghĩ cũng không cần? Lời nói dối trá như vậy cũng có thể nói ra miệng được?”
“…” Triệu Hoành Minh thở dài thật sâu “Rốt cuộc phu nhân muốn ta làm sao?”
“Ta nghĩ để ngươi…để ngươi….” Nói đến đây liền ô ô khóc nức nở như đứt từng khúc ruột, kỳ thật Từ thị cũng không biết muốn Triệu Hoành Minh làm cái gì, chỉ là trong lòng nghẹn một hơi nên gây khó dễ, nàng chỉ là cảm thấy ủy khuất, vô cùng ủy khuất, mỗi lần chung chăn gối đều cho uống thuốc sao tiện tì kia còn dễ dàng có thể mang thai con nối dòng, mà mình thì sao, vừa phải khổ sở uống thuốc, vừa khổ sở chịu đựng đưa nha hoàn bên người cho phu quân, nàng rốt cuộc làm sai chỗ nào, phải chịu đau khổ như vậy.
Triệu Hoành Minh thấy nàng khóc thương tâm như vậy, cũng hơi động lòng trắc ẩn, kéo vào trong ngực an ủi “Ngươi nếu có thể thu lại tính tình quấy phá có lẽ ông trời…”Có thể cho bọn họ một đứa nhỏ.
Từ thị tựa vào trong lồng ngực hắn lúc này mới hơi hơi bình tĩnh một chút, miệng như trước cằn nhằn làu bàu “Ta đây số khổ phải gả cho ngươi, bây giờ ai cũng dám bắt nạt ta, hai cái hồ ly tinh trong Minh Nhứ Uyển mới vừa rồi còn đang thương lượng quyến rũ ngươi để lên làm di nương, ta không nên thông cảm cho ngươi đem nha hoàn tặng qua. Mẫu thân từ trước đến nay không thích ta, hiện giờ còn thiên vị một hạ nhân, thà mời ngự y đến xem bệnh cho tiểu tiện nhân kia cũng không chịu mời ngự y xem bệnh cho ta một chút, tất cả đều do Triệu Văn Uyển… ta mới không thể sinh con…”
Triệu Hoành Minh một câu cũng không phản bác, tuy rằng biết phương diện này hơn nửa là Từ thị thêm mắm thêm muối nói ra, vỗ vỗ lưng nàng trấn an, chỉ phải kiên nhẫn dỗ dành.
Lúc này, có tiểu nha hoàn hồng hộc chạy tới, thở gấp nói “Tam phu nhân, Nhị tiểu thư đến thăm ngài.”
Từ thị lấy khăn tay bên hông lau nước mắt, khóc nức nở còn chưa hoàn toàn ngừng “ Trong phủ này chỉ có Hi nha đầu thiện tâm, cũng không uổng ta yêu thương nàng.” Dứt lời sửa sang lại dung nhan, hừ một tiếng đem giá bút trong lồng ngực để trên bàn, Triệu Hoành Minh sợ tới mức chạy nhanh đến bảo vệ bảo bối, mà ấm ức trong lòng của Từ thị sau khi ầm ĩ với Triệu Hoành Minh cũng thoải mái không ít, chỉ là còn chút bị đè nén, nhưng có chút lời nói…cũng không thể nói cùng Triệu Hoành Minh, vừa vặn Triệu Văn Hi đến.
Triệu Hoành Minh bởi vì tránh được một trận, gọi người vào dọn dẹp đồ vỡ, đau lòng nhìn nghiêng mực bị Từ thị làm hỏng, ngược lại đối với việc con nối dòng của bản thân cũng không quan tâm lắm, có duyên ắt sẽ có, vô duyên chớ cưỡng cầu, hắn nghĩ thông suốt, cố tình Từ thị…Haizz, nếu tính tình ôn hòa giản dị như bảo bối của hắn thì thật tốt.
Nha hoàn kia gọi là cái gì Xuân?
Lo nghĩ như vậy đột nhiên bị cái gì hấp dẫn giống như đắc ý tỉ mỉ nhìn mấy vết mực trên tường, linh cảm đột nhiên xuất hiện mãnh liệt, lập tức lấy ra thuốc màu trong ngăn tủ, không ngừng phối màu, cầm bút đem mấy vết mực trên tường nối thành một đường cong, rất nhanh từng bông từng bông hoa mai đẹp đẽ hiện ra trên tường, Triệu Hoành Minh thu bút, vẻ mặt nghiêm túc tỉ mỉ nhìn một phen, đối với bức tranh này rất vừa lòng.
Vừa rồi Từ thị làm ầm ĩ tinh thần tập trung vẽ tranh nháy
mắt bị bay lên chín tầng mây, Triệu Hoành Minh vuôt râu đã rơi vào ánh sáng trong thế giới riêng.
Một chỗ khác, Từ thị từ thư phòng trực tiếp đi đến phòng ngủ, để nha hoàn dẫn người vào. Triệu Văn Hi vào cửa liền nhìn thấy Từ thị tựa nửa người vào gối mềm, trên trán còn đặt một cái khăn, a a lầm bầm nói một bộ dáng không thoải mái.
Triệu Văn Hi bưng trà nóng tự mình bưng đến trước mặt Từ thị, quan tâm hỏi “Thẩm thẩm có chỗ nào không thoải mái, có cần mời đại phu đến xem bệnh không?”
Từ thị yếu đuối gắng sức nâng ly trà, nhấp môi dưới, có phần vô lực nói “Haizz, trước mắt chỗ nào còn có người lo lắng cho thẩm chứ, thân mình cũng không nói rõ không khỏe chỗ nào, chỉ cảm thấy cả người không có sức lực, ngực buồn bực hoảng sợ.”
Nói chuyện một chút đã cảm thấy khăn tay trên trán có chút lạnh, thấy nha hoàn mới điều đến bên người không biết quan sát tình hình mà làm việc, tức giận mắng một câu “Mắt mù sao.” Quăng khăn tay vào người nha hoàn kia, làm gì còn bộ dáng không có sức lực “Ngươi muốn ta lạnh chết sao, còn không mau thay khăn ấm cho ta.”
Thấy Triệu Văn Hi nhìn,thu lại mấy phần, giọng nói u ám vòng vo nói “Haizz, từ khi Vinh Xuân được nâng làm di nương, bên cạnh ta không có một ai có thể sai bảo!”
Mí mắt Triệu Văn Hi rũ xuống, sao lại không biết Từ thị đang diễn trò, phối hợp nói “Thẩm đừng nổi giận, Lục Vân còn không mau mời Nguyên đại phu đến xem bệnh.”
“Ai ai ai, vẫn quên đi, bệnh nhẹ nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, lúc này đi gọi người không chừng để cho người ta nói này nọ.” Từ thị vội đem người gọi lại, chính là giả bộ bị bệnh, nếu để Nguyên đại phu nói cái gì để lão phu nhân biết ngược lại không tốt.
Triệu Văn Hi cũng không có khả năng đi mời Nguyên đại phu thật, nghe vậy liền sai Lục Vân cầm điểm tâm tinh xảo tới, rất là săn sóc mà vòng vo đề tài nói “Hôm nay được Đại thẩm báo cho biết hôm nay được nghỉ học lễ nghi với ma ma, cháu liền không có việc gì làm, đã nghĩ tới thăm thẩm thẩm, không ngờ rằng bỗng nghe thấy ngài gần đây bị bệnh không ăn uống, nên cố ý để Lục Vân đi phòng bếp làm ít điểm tâm, điểm tâm này ngọt mà không ngấy thẩm thẩm nếm thử một chút.”
Từ thị lôi kéo tay Triệu Văn Hi, làm như vui mừng nói “Vẫn là Văn Hi biết đau lòng người khác.”
“Văn Hi hiểu được lúc này thẩm thẩm không dễ chịu, có ít người lắm mồm nói lời nói không dễ nghe, thẩm đừng để trong lòng ảnh hưởng đến thân mình.” Triệu Văn Hi vừa nói hiển nhiên là ám chỉ chuyện xảy ra ở Minh Nhứ Uyển sáng nay, nhìn Từ thị lộ ra vài phần lo lắng.
Bị nhắc đến chuyện đó, Từ thị không khỏi bi thương, càng nắm chặt tay Triệu Văn Hi, mang theo vài phần chân thành nói “Vẫn là Văn Hi hiểu thẩm…” Kế tiếp là Từ thị khóc lóc kể lể, khóc khoảng nửa canh giờ, Triệu Văn Hi còn nghiêm túc nghe, vẻ mặt không thấy nửa phần không kiên nhẫn ngược lại từ lời nói về “Chuyện thật”của Từ thị còn biểu lộ vài phần bị cảm động lây.
“Văn Hi, cháu nói xem nỗi khổ của Thẩm phải làm sao đây.”
Triệu Văn Hi nhíu đôi mày thanh tú, như nghĩ đến cái gì, có phần buồn bực nói “Thẩm nói thân mình Vinh Xuân di nương không thoải mái sao? Ta vừa mới nhìn thấy nàng đi ra từ Trúc Tương Phi Uyển, sắc mặt hồng hào không giống bộ dáng bị bệnh?”
Rõ ràng là đang nói di nương nhưng trong lỗ tai Từ thị lại nghe được ba chữ Triệu Văn Uyển, trong đầu đem hai người móc lại một chỗ, thanh âm lạnh lẽo vặn hỏi “Cháu nói tiểu tiện nhân kia đi chỗ ở của Triệu Văn Uyển?”
Triệu Văn Hi một bộ dáng ngây thơ “Đúng là đi vào uyển của tỷ tỷ, chỉ là đi ra rất nhanh, đoán là tỷ tỷ không muốn gặp Vinh Xuân di nương.”
Từ thị lại giống như không nghe thấy câu sau của nàng, nhe nanh phùng má nhả ra ba chữ Triệu Văn Uyển, trong ánh mắt lộ ra ánh sáng lạnh.
“Tam thẩm ngài làm sao vậy?” Triệu Văn Hi nhìn nàng giống như ma quỷ, vô cùng lo lắng cầm khăn tay đắp lên trán nàng, một bộ dáng không biết làm sao “Ngài đừng dọa Văn Hi.”
Từ thị nắm chặt chăn, kiềm nén hận ý đang xông lên trong lòng, chỉ sau khi nhìn thấy khuôn mặt nhu nhược kích động của Triệu Văn Hi mới hoàn hoãn vài phần “ Văn Hi, thẩm không có việc gì, chỉ có chút mệt mỏi ngươi trở về trước đi thôi.”
Triệu Văn Hi nghe vậy có chút không yên lòng hai mắt nhìn nàng, thấy nàng kiên trì chỉ đành nhấc làn váy cáo lui. Chờ nàng ra khỏi phòng không lâu, liền thoáng ngừng bước chân, quả nhiên sau đó nghe thấy tiếng đồ vật đổ vỡ và âm thanh oán giận nguyền rủa, khóe miệng cong lên, cũng chỉ trong chớp mắt nhanh đến mức Lục Vân bên cạnh nàng cũng không nhìn thấy rõ.