Mẫu thân Triệu Trường Niệm vốn chỉ là một Chiêu nghi nhỏ nhoi, hạ sinh được "Hoàng tử" về sau mẹ tốt nhờ con, được tấn phong Tần Phi.
Có lẽ bởi vì mỗi ngày đều sống trong lo lắng hãi hùng, nàng không lâu qua đời.
Trước lúc hấp hối, Tần Phi nắm tay Trường Niệm, nói
"Cả đời này con đừng tham gia tranh đấu, cứ an ổn sống qua ngày là tốt rồi."
Nhớ kỹ câu di ngôn của mẫu phi, Triệu Trường Niệm đã an ổn sống mười chín năm bình yên vô sự.
Vốn tưởng rằng cả đời liền như thế trôi qua, ai nghĩ đột nhiên lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Nếu như nói san hô đỏ hình phượng của tứ hoàng tử chỉ là một cái tát vào mặt Thái tử, chuỗi hạt châu mười tám viên của nàng lại chẳng khác nào là cầm roi quất vào mặt Thái tử, còn liên tục quất mười tám roi, roi nào roi nấy đều rướm máu.
Nhưng vấn đề là, cái này roi này không phải của nàng, cũng không nên rơi vào tay nàng.
Mấy phụ nhân phục sức lộng lẫy lúc này đã an toạ, tiếp đến các vị hoàng tử cũng lần lượt ngồi vào vị trí.
Chân Triệu Trường Niệm run cả nửa ngày mới đứng vững, cơ hồ bị cung nhân lôi kéo mới có thể đi đến tiền điện.
Thọ yến ở trên điện đã bắt đầu, trên bàn đầy ắp rượu và đồ ăn ngon, nhưng mà nàng một chút cũng không có khẩu vị, run rẩy nghĩ, ngoài đất phong của Tứ hoàng huynh, còn chỗ nào xa hơn nữa không? Hay nàng nên trực tiếp trở về thu xếp hành lý trước?
"Điện hạ."
Có người đang gọi nàng, âm thanh thật sự dễ nghe.
Trường Niệm ngẩn người nghĩ, người này dáng dấp chắc chắn cũng rất đẹp.
"Điện hạ."
Một bộ triều phục bay tới trước mặt nàng, Trường Niệm kinh ngạc ngẩng đầu lên, phát hiện người này quả thực dáng dấp rất đẹp.
Lông mày tuấn tú, đôi mắt sáng ngời, bên dưới mắt phải còn có một nốt ruồi nhỏ, dường như cười mà lại không cười, thật giống sói xám thành tinh.
Nhưng tại sao sói xám xinh đẹp lại có phần trông giống phụ quốc công đến vậy?
"Trên mặt thần có dính cái gì bẩn à?" Diệp Tương Bạch nhìn nàng, thấp giọng hỏi.
Giật mình một cái, Triệu Trường Niệm rốt cục tỉnh táo lại.
"Phụ...!Phụ quốc công!"
Nhìn bộ dáng mất hồn của nàng, Diệp Tương Bạch nhíu mày: "Điện hạ, mời ngồi."
"Không không không!" Nàng đưa tay liền bắt lấy ống tay áo của hắn, Trường Niệm lo lắng nói, " Liên quan tới sự việc của sử giám ngục, ta có lời muốn nói!"
Diệp Tương Bạch nhìn thoáng qua tiệc rượu náo nhiệt phía sau, không hứng thú đáp: "Việc này ba ngày sau lại nói tiếp."
"Ba ngày sau, ta không biết bản thân có còn cơ hội để nói hay không." Nhớ tới ánh mắt sắc bén của Thái tử, Triệu Trường Niệm tuyệt vọng, "Thừa dịp bây giờ ta vẫn còn có thể nói, chúng ta vẫn nên nói cho rõ ràng thỏa đáng."
Có lẽ là giọng điệu nàng quá đáng thương, Diệp Tương Bạch trầm mặc một lát, khó có dịp đồng ý, quay sang cung nhân bên cạnh phân phó hai câu, liền dẫn nàng đi về vườn hoa phía sau.
Vừa rời xa đám đông náo nhiệt, Trường Niệm liền không nhịn được bắt đầu giải thích, nói vòng vèo một đống việc, rằng nàng chỉ định đi loanh quanh xem, thật sự không phải hung thủ.
"Chân tay ta nhỏ nhắn như thế này, làm sao giết được Cao Mã đại nhân sử giám ngục, việc này không hợp lý chút nào."
Diệp Tương Bạch yên lặng nghe, ánh mắt quét lên người nàng từ trên xuống dưới, nhẹ gật đầu.
Lý do này cũng rất thuyết phục, bảy vị hoàng tử đương triều, cả sáu người đều dáng dấp oai hùng phi phàm, chỉ riêng vị thất hoàng tử này nhỏ gầy như khỉ trên núi Nga Mi, dường như có thể bị gió lớn thổi bay.
"Vậy, điện hạ có nhìn thấy bộ dáng hung thủ không?"
Trường Niệm gục mặt xuống: "Ta cũng chỉ thấy cái bóng."
"Nói cách khác, ngài ít nhất có nhìn thấy một chút." Diệp Tương Bạch trầm ngâm, "Chỉ e cũng cần người đứng ra làm chứng."
Lời này nói ra, hắn rõ ràng đã tin tưởng nàng không giết người.
Trường Niệm nhẹ thở ra, sau đó tiếp tục cúi đầu nói: "Nếu đến lúc xử án ta còn ở lại kinh thành, vậy ra làm chứng cũng không sao."
"Hả?" Diệp Tương Bạch trừng mắt hỏi, "Xảy ra chuyện gì?"
"Quà ta tặng không biết bị ai đổi thành vòng hạt châu mười tám viên." Nhắc đến chuyện này, chân Trường Niệm lại run lên, "Thái tử chỉ dâng lên một viên, mà quà ta tặng lại là mười tám viên."
Không đày nàng đi xa mới là lạ.
"Tặng quà giống nhau cũng là chuyện bình thường." So với nàng run rẩy lo sợ, thái độ Diệp Tương Bạch rất bình tĩnh.
Đôi mắt có chút lóe sáng, thấp giọng nói, " Điện hạ nếu như cảm thấy mình oan uổng, không bằng tìm thái tử điện hạ giải thích."