Vẻ mặt nàng quyết tuyệt lại dứt khoát trông thật giống con chó săn hắn nuôi trong phủ, đôi mắt sáng ngời cùng chiếc lưỡi thè ra, như thể cứ đi theo hắn chắc chắn là có thịt ăn.
Ngày hôm sau lúc Diệp Tương Bạch chầu triều, bên tai thoang thoảng âm thanh quần thần nghị sự, trong đầu hắn lại là khuôn mặt Thất điện hạ, không hiểu sao nghĩ đến thất thần.
Phong Đình Vân đứng ở hàng sau phía đối diện, nhìn thoáng hắn một cái, dừng lại một chút, cứ tưởng bản thân nhìn lầm, lại liếc qua lần nữa.
Hình như không phải mắt hắn có vấn đề mà là Phụ Quốc Công ngày thường trên triều mồm miệng lanh lợi, hôm nay lại không nói gì, đứng ở đằng kia miệng cười đến ngây ngốc.
"Ngươi để ý nữ nhân nhà ai rồi?" Vừa hạ triều, Phong Đình Vân chạy như bay đến bên cạnh Diệp Tương Bạch, trợn tròn mắt hỏi.
Không giải thích được liền lườm hắn một cái, Diệp Tương Bạch nói: "Nói bậy bạ gì đó."
Phong Đình Vân nghẹn họng, hít sâu một hơi: "Vậy...!ngươi để ý nam nhân nhà ai rồi?"
Diệp Tương Bạch: "..."
Thu hồi tâm tư, hắn hung tợn trừng người này một cái, cả giận nói: "Ngươi có rảnh ở đây nói nhảm, không bằng nhanh đi xử lý vụ án."
"Ai, ta nói thật." Phong Đình Vân thở dài, "Nhiều năm như vậy, ta chưa từng thấy vẻ mặt như vậy của ngươi, giống như là...!ừm, đúng rồi, thiếu nữ hoài xuân!"
Bước chân dừng lại, Diệp Tương Bạch quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt ân cần: "Thiếu nữ hoài xuân ở kinh thành rất nhiều, cha ngươi ba ngày trước đưa một đống chân dung tới, để ta thay đại nhân xem xét, tạ liền đi tìm người thích hợp nhất, cầu bệ hạ tứ hôn cho ngươi."
Nghe xong lời này, Phong Đình Vân mặt mày tái xanh, vội vàng lui lại ba bước: "Ta không nói nhảm, ngươi đừng có làm bậy!"
Hừ lạnh một tiếng, Diệp Tương Bạch phất tay áo rời đi.
Hắn còn vội đi thăm chó săn nhỏ, làm gì có thời gian cùng tên đoạn tụ * này dây dưa.
(*) đoạn tụ: đồng tính (chắc mọi người cũng nhìn ra Vân ca chơi bê đê =)))
Triệu Trường Niệm thương thế không nhẹ, dù hắn đã cho giải dược làm dịu triệu chứng, nhưng chịu hai mươi gậy lên xương cốt, ít nhất cũng phải tĩnh dưỡng mất một tháng.
Bất quá để tiện cùng Diệp Tương Bạch đi Dưỡng Tâm điện, Triệu Trường Niệm đặc biệt để cung nữ chuẩn bị cáng cứu thương cho mình.
Lúc Diệp Tương Bạch đến Toả Thu cung thấy nàng đang nhe răng trợn mắt trèo lên trên.
"Quốc Công, ngài đến rồi!" Trường Niệm nói, " Khi nào chúng ta xuất phát?"
Lại không mời hắn vào trong ngồi, Diệp Tương Bạch quen lệ, đứng ở trong sân hướng nàng chắp tay: "Điện hạ nếu thuận tiện, chúng ta liền đi."
"Thuận tiện thuận tiện!" Trường Niệm phất tay để hai tiểu thái giám nâng nàng lên.
Nhìn một chút tình huống trước mắt, nàng hơi ngại ngùng nói, " Ta bộ dáng bây giờ khó coi, bất quá thật sự rất đau, cũng không đi bộ được, đợi đến trước Dưỡng Tâm điện ta lại đi xuống."
"Điện hạ vất vả rồi." Chuyện đã như vậy, cũng không có gì không được.
Diệp Tương Bạch dẫn đầu thái giám khiêng người ra ngoài.
Triệu Trường Niệm nằm sấp, nghiêng đầu nhìn Phụ Quốc Công bên cạnh, đưa tay móc trong túi áo ra một cái hộp.
"Cái này cho ngài."
Diệp Tương Bạch không hiểu, liền cầm lấy hộp mở ra xem.
Một khối bạch ngọc chất liệu tốt, làm thành miếng ngọc bội tinh xảo, một mặt chạm hình mãnh hổ xuống núi, mặt còn lại bóng mượt, cầm ở trong tay lành lạnh dễ chịu.
Hai đầu treo tơ lụa, còn có thể treo trên thắt lưng
"Vật này?"
Nhìn hắn có vẻ thích, Trường Niệm nhẹ thở ra, cười nói: "Đây là quà tạ lễ ta nói sẽ tặng cho ngài, tạ ơn ngài đã bận bịu giúp ta."
Diệp Tương Bạch sửng sốt, thoáng nhớ tới người này hình như có nói qua, nàng xấp xỉ có một nghìn hai lượng bạc, muốn tặng quà cho hắn để cảm tạ hắn dẫn nàng đi gặp Thái tử.
Bạch ngọc trĩu nặng, không tì vết, chạm trổ cũng tinh xảo, nghĩ không có khoảng một nghìn hai lượng bạc cũng không lấy được.
Thất điện hạ toàn tâm toàn ý cảm tạ hắn, hoàn toàn không biết bản thân bị hắn hại thành cái dạng này.
Không thể hiểu được, Diệp Tương Bạch vậy mà cảm thấy có điểm khó nói.
"Việc này nếu bị người khác nhìn thấy, sẽ bị cho là hối lộ." Hắn mím môi nói, " Điện hạ vẫn nên thu hồi đi."
Chặn lại tay hắn đang có ý đưa qua, Trường Niệm ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, một mặt khôn khéo mà nói: "Nơi này đều là người một nhà, coi như ta hối lộ, cũng không ai biết!"
Dứt lời, còn cầm chiếc hộp, bộ dáng hối lộ lão làng,