Editor: Ở Đây Có Một Cô Bé Tên Nhã.
Diêu Tinh Tinh cũng nhìn thấy Khương Mộ Vân đã xuống nhà, lập tức vẫy tay gọi cô: “A Mộ mau đến đây, tới giờ ăn tối rồi.”
Khương Mộ Vân ngồi xuống, Diệp Trân Ni cũng đánh giá quần áo của cô một chút, mày bà lúc này mới giãn ra một ít, bà bảo: “Giờ mới ra dáng, con xem lúc con trở về không biết đã ăn mặc thành cái gì rồi.”
Khương Mộ Vân cúi đầu uống canh, tai trái đi vào tai phải đi ra, như gió thoảng bên tai.
“Triều Huy, con nói xem? Có phải A Mộ mặc vầy đẹp mắt hơn đúng không?” Diệp Trân Ni hỏi Mạnh Triều Huy.
Mạnh Triều Huy nhìn về phía Khương Mộ Vân, lúc này cô mặc một chiếc váy lụa trắng tinh, mái tóc cô dài đến chấm vai, cô đang uống canh với đôi mắt cụp xuống, có một loại xinh đẹp đậm chất nhã nhặn lịch sự ôn nhã.
Cậu gật đầu.
Diệp Trần Ni vừa lòng mà nở nụ cười: “A Mộ, con nghe thấy chưa? Triều Huy nói con mặc như vầy trông xinh hơn.”
Khương Mộ Vân tao nhã uống hết ngụm canh, buông thìa xuống, ngẩng đầu lạnh lùng lườm Mạnh Triều Huy: “Tôi có đẹp hay không, có vẻ ngoài thế nào, cũng không cần người khác đánh giá.”
“A Mộ con nói chuyện kiểu gì vậy!” Diệp Trân Ni rất ghét Khương Mộ Vân dùng loại giọng điệu này nói chuyện với bà, lời nói mang vẻ châm chọc, chanh chua, nơi nào còn bộ dáng danh môn thục nữ chứ.
Mạnh Triều Huy cúi đầu uống canh, đương nhiên không nghe được mấy lời của Khương Mộ Vân.
“Ăn cơm đi thôi!” Diêu Tinh Tinh đành phải giảng hòa.
Hai nhà Diệp Diêu có một điều hơi đặc biệt trong chuyện ăn uống, lúc ăn không được nói chuyện.
Cứ như vậy, không khí giương cung bạt kiếm giữa hai mẹ con Diệp Trân Ni và Khương Mộ Vân mới dần dần nguội đi. Trong phòng chỉ còn nghe thấy tiếng bát muỗng chạm vào nhau.
Sau khi ăn xong, mọi người cùng nhau dời bước đến phòng khách, thím Trương bưng hoa quả đến.
Khương Mộ Vân muốn chuồn, nhưng Diêu Tinh Tinh vẫn lôi cô về được, bà nối chuyện cùng cô, cô vẫn luôn thích Diêu Tinh Tinh, cũng không muốn bà ấy mất hứng, nên cô đi theo ra phòng khách ngồi một lúc.
“A Mộ, nghe mẹ con nói, con định báo danh ở Doanh Đại hả?” Diêu Tinh Tinh hỏi.
“Vâng.” Khương Mộ Vân gật đầu, gần như có thể đoán được câu hỏi tiếp theo của bà, trong chốc lát lòng cô bị đâm nhói.
Ngoài dự đoán, Diêu Tinh Tinh cũng không hỏi nhiều, chỉ vui vẻ nói: “Thế thì tốt quá rồi, Triều Huy cũng ở Doanh Đại.”
Trên mặt Khương Mộ Vân vẫn bảo trì được nụ cười mỉm, còn nội tâm thì thở dài, cái đệch [1], không thể nào.
[1] Nguyên câu là 我靠 ta dựa vào: là cách đọc lái, có nghĩa là Đ*t mẹ, ditconme, ……
Diêu Tinh Tinh cười càng ngọt: “Lại nói tiếp, con với Triều Huy ấy à, thật sự có duyên phận rất sâu đấy. Sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, Triều Huy lớn hơn con mười giờ, sinh vào buổi sáng, cho nên dì đặt tên cho nó là Triều Huy; Còn con sinh vào lúc chạng vạng tối, mẹ con liền lấy tên con là Mộ Vân......”
Tươi cười trên mặt Khương Mộ Vân sắp không duy trì được nữa rồi, cái loại duyên phận gì thế này, cái này là nghiệt duyên mới đúng.
Diệp Trân Ni nhìn Mạnh Triều Huy đoan chính ngồi ở một bên, càng nhìn càng hài lòng, cũng nhịn không được mà gia nhập cuộc nói chuyện: “Tinh Tinh, không biết cậu còn nhớ không, chứ trước đây hai ta có một cái ước định đấy.”
“Đương nhiên là nhỡ rõ rồi.” Diêu Tinh Tinh nhìn về phía Khương Mộ Vân, hai mắt sáng quoắc: “Về sau hai đứa bọn mình thành gia sinh con, sinh được một nam một nữa, liền kết làm thân gia.”
“Cậu còn nhớ rõ hả, tớ còn tưởng cậu đã quên rồi chứ.” Diệp Trân Ni cười nói: “Chú yếu là do sự nghiệp diễn xuất của cậu đang phát triện quá tốt, như mặt trời ban trưa, tớ còn lo lắng A Mộ nhà tớ trèo cao Triều Huy nhà cậu, nên cũng chưa đề cập với cậu về vấn đề này.”
Diêu Tinh Tinh “A” một tiếng, bảo: “Cậu cũng thật là, sao lại nghĩ như vậy chứ. Tớ không dám nói đến chuyện này là do thân thể Triều Huy không được tốt, tớ sợ chậm trễ A Mộ.”
Diệp Trân Ni cười nói: “Là tớ không đúng rồi.”
“Đương nhiên là do cậu không đúng rồi.” Diêu Tinh Tinh giận dữ nói: “Nhưng mà tới thấy bây giờ cũng không muộn lắm.”
“Đúng vậy. Cậu nhìn hai đứa bọn nó......” Diệp Trân Ni vỗ tay cười nói.
“Mẹ! Hai đứa bọn con không có khả năng!”
Gần như Khương Mộ Vân và Mạnh Triều Huy đứng lên cùng một lúc, trăm miệng một lời đánh gãy lời nói của Diệp Trân Ni và Diêu Tinh Tinh.
Diệp Trân Ni cùng Diêu Tinh Tinh sửng sốt một lúc, bọn họ không nghĩ tới phản ứng của hai đứa này lại lớn như vậy.
“Làm người từng trải, nhắc nhở hai đứa bọn con một câu, đừng nói trước điều gì.” Diêu Tinh Tinh cười trêu ghẹo nói.
“Con phải đi lên rồi!”
“Con muốn nghỉ ngơi!!”
Khương Mộ Vân và Mạnh Triều Huy lại trăm miệng một lời.
“Nhìn hai đứa bọn con, thế mà lại ăn ý với nhay phết. Đi đi, nghỉ ngơi tử tế.” Diệp Trân Ni cười nói.
“Thì có ai nói không phải đâu.” Diêu Tinh Tinh cũng cười.
Khương Mộ Vân và Mạnh Triều Huy liếc nhau, nhìn được luôn sự ghét bỏ mà đối phương dành cho mình. Thích? Ai cùng cô ta / cậu ta ăn ý chứ.
Diệp Trân Ni cũng cười dịu dạng gật đầu với Mạnh Triều Huy: “Đi đi con. Triều Huy, cứ coi chỗ này là nhà con nhé, nghỉ ngơi thật tốt. Ngủ ngon.”
Hai tay buông thõng bên cạnh người Khương Mộ Vân vô thức xiết chặt váy, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, bà ấy vì sao lại ôn nhu với người ngoài như vậy, còn đối với con gái của chính mình thì lại hà khắc keo kiệt như thế, keo kiệt đến mức không thèm nói lời chúc ngủ ngon với mình.
Khương Mộ Vân sắc mặt lạnh lùng, hừ nhẹ một tiếng, uốn éo thân mình, dẫn đầu rời khỏi phòng khách, lên tầng.
Mạnh Triều Huy chúc Diệp Trân Ni và Diêu Tinh Tinh ngủ ngon, lúc này mới chậm rì rì theo sát Khương Mộ Vân lên lầu.
Khương Mộ Vân đi vào phòng của mình, cũng vừa lúc Mạnh Triều Huy đi đến cửa phòng của cô, Khương Mộ Vân “Ê” một tiếng gọi cậu lại.
Mạnh Triều Huy dừng chân lại nhìn về phía cô.
“Mặc kệ mẹ cậu cùng mẹ tôi có ước định gì, gì cũng không tính!” Đằng sau bốn chữ, Khương Mộ Vân nói như đinh đóng cột.
Mạnh Triều Huy nâng mắt nhìn chăm chú vào cậu, con ngươi vừa trầm vừa đen, cũng rất rõ ràng lưu loát: “Đương nhiên.”
Khương Mộ Vân cau mày, vươn tay về phía cậu: “Nhất trí ý kiến, tốt lắm.”
Mạnh Triều Huy liếc mắt nhìn bàn tay nhỏ bé của Khương Mộ Vân đang vươn tới, trắng trắng mềm mềm, tươi tắn, nhưng mà trên đầu ngón tay còn dính một mảnh vỏ nho nhỏ màu tím, cậu khẽ gật đầu với cô, rồi rời đi.
“Hứ, thật không lễ phép.” Khương Mộ Vân hung hăng hất cửa, bang một tiếng, cửa phát ra một tiếng vang rất lớn.
Trái tim Mạnh Triều Huy cũng nhảy dựng lên, ngực cậu lại bắt đầu ẩn ẩn đau. Cậu đưa tay xoa ngực một lúc mới hoãn lại.
Quý trọng sinh mệnh, tốt nhất vẫn nên tránh xa Khương Mộ Vân.
Khương Mộ Vân đi đến bên giường, ngửa mặt ngã xuống, đạp rơi dép lê, sau tầm hai ba giờ vận động đua xe, giờ phút này cả người cô nàng bắt đầu bủn rủn, đã mỏi mệt không đi nổi.
Từ sau khi bố cô qua đời, cô liền yêu đồ ngọt, yêu luôn cả việc đua xe.
Tốc độ sẽ kích thích cảm xúc của con người, để cho tinh thần người ta phải căng cứng, tim đập rộn lên, lúc đấy bản thân sẽ không rảnh để bận tâm mấy thứ khác. Cô cưỡng ép bản thân dời lực chú ý bằng cách dùng tốc độ truy đuổi và sự tự do, để cho tâm tình mình trở nên tốt hơn.
Trên cơ bản lần nào cũng đúng.
Nhưng mà hôm nay, cô nhắm mắt lại, muốn để cho mình nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng một màn “Mẹ con tình thâm” giữa Diệp Trân Ni và Trình Oánh Oánh luôn hiện ra trước mắt cô, bên tai luôn có tiếng vọng quở trách của Diệp Trân Ni, nỗi cáu kỉnh phẫn uất bị cô mạnh mẽ áp chế lại bắt đầu bùng phát.
Cô ngồi vụt dậy, mở ngăn kéo đầu tiên của chiếc bàn cạnh giường mình ra.
Lấy ra một hộp quà màu màu hồng tím, để
nó trên giường, đứng dậy đi đến chỗ giá sách cầm kéo lên, lấy khăn lụa trong hộp quà ra, dùng kéo cắt thành vụn nhỏ.
Điện thoại trên tủ đầu giường bỗng nhiên rung lên, Khương Mộ Vân đưa tay sờ đến, là cuộc gọi video của Lâm Hồng.
Ngón tay ấn nhẹ nút trả lời. Lâm Hồng với chiếc mặt nạ màu đen xuất hiện ngay trước mặt cô.
“Hí, chị gái tiểu thư, hôm lay chị thế lào rồi?”
“Không ổn.” Khương Mộ Vân dựa vào đầu giường, thần sắc mệt mỏi.
Lâm Hồng: “Có chuyện gì sao? Hôm nay không phải là bữa tiệc sinh nhật tuổi bốn mươi bảy của mẹ chị à, chả nhẽ mẹ bà lại không thích lễ vật mà hai đứa chúng ta đích thân chọn? Chắc là không đâu nhì?”
Nhắc tới chuyện này Khương Mộ Vân lại giận, cô chuyển cameras lên chỗ khăn lụa.
“Này, Khương Mộ Vân, bà làm gì vậy trời? Món quà đang đẹp, sao bà lại biến nó thành vậy?” Lâm Hồng cả kinh tới mức thiếu chút nữa đã làm rớt mặt nạ.
“Mẹ tôi kêu con nhỏ Trình Oánh Oánh đến, tôi phát tác ngay tại chỗ luôn. Lúc tối trở về bà ấy lại cứ bắt bẻ tôi, tôi tức giận nên cắt nó.” Khương Mộ Vân khinh miêu đạm tả.
“Bà ấy bà ấy, cương liệt thế làm gì nữa? Nhanh học tôi đây này, lúc nên hống thì hống lúc nên dỗ thì phải dỗ, làm gì cứ phải để cho mối quan hệ giữa bà và mẹ căng như vậy chứ, bà làm vậy thì càng khiến cho con nhãi Trình Oánh Oánh có cơ hội lợi dụng.”
Khương Mộ Vân hơi miết miệng, không đáp lời.
“Nghe lời cái coi, ngày mai thì sao, bà đến cửa hàng mà chúng ta đi mua lần trước ấy mua lại một món, rồi đưa cho dì ấy. Phải để mẹ bà biết bà còn có phần tâm ý này.” Lâm Hồng tận tình khuyên nhủ hết mức hết cái.
“Tôi thì có tâm ý gì chứ, ở trong mắt bà ấy, tôi làm cái gì cũng là một đứa bất hiếu.” Khương Mộ Vân quật cường nói.
“Bà chỉ giỏi mạnh miệng thôi. Có phải muốn chị đây bay về xách bà đi không!”
“Ai xách ai chứ.”
“Vâng vâng vâng, bà chính là đẳng thứ 8 của nhu đạo, ai dám xách bà chứ.”
“Đúng rồi, hôm nay tôi.....” Khương Mộ Vân nhịn không được mà chia sẻ niềm vui của “Nhan cẩu” với Lâm Hồng, nhưng khi nhớ lại nụ hôn đầu của mình lại dành cho chó, chó còn ói ra, cô liền chán ghét. Việc này kiên quyết không thể để cho Lâm Hồng biết, nếu không nó sẽ trở thành trò cười cả đời mình.
“Hôm nay sao rồi?” Lâm Hồng nhìn thấy vẻ mặt Khương Mộ Vân thay đổi liên tục, từ hưng phấn kích động chuyển thành do dự rồi sau đó là phẫn nộ buồn bực.
Khương Mộ Vân: “A, không có gì, trên cơ bản thì ngày hôm nay rất xu, giờ tôi phải đi thắp hương bái phật để đổi vận.”
Hai người lại bịa chuyện một lúc rồi mới cúp video.
**
“Mẹ, mẹ, mẹ đâu rồi? Oa oa oa, mẹ ơi......”
Khi còn bé Khương Mộ Vân đã khóc gọi mẹ trong một căn phòng tối như mực, cô thử đi bật đèn, cứ ấn đi ấn lại, nhưng đèn mãi không lên, phồng vẫn tối. Cô sờ soạng đi mở cửa, cửa lại bị khoá trái, mở thế nào cũng không được.
Thế giới tối thui, giống như ở dưới một tấm lưới rất lớn, có thứ gì đó trong bóng tối sâu thẳm dường như đang cúi đầu cười nhạo cô mấy tiếng, làm cho cô sởn hết cả tóc gáy.
Cô không dám khóc nữa, cũng không dám hét to, chỉ dám dựa vào tường ngồi xổm ở ngõ hẹp góc giường, cô không dám cử động dù chỉ một chút, mở to mắt sợ hãi, nhìn mọi thứ trong bóng tối heo hắt.
Ban đêm. Khương Mộ Vân lại mơ thấy năm cô sáu tuổi, cô bị Diệp Trân Ni bỏ quên trong văn phòng của bà suốt một đêm.
Một đêm Khương Mộ Vân không thể ngủ ngon, khi cô tỉnh lại, đã là giữa trưa hơn mười một giờ.
Cô ngáp dài, vừa xuống giường, tiến vào phòng vệ sinh rửa mặt luôn.
Lúc đi xuống lầu, trong phóng khách không có lấy một bóng người, cực kỳ im ắng.
Bụng cô đã đói nó đang thầm lên án, cô lập tức bay xuống phòng bếp tìm đồ ăn.
Một nồi canh gà nấm được đun ở trong phòng bếp, mùi thơm nồng đậm tràn ngập trong không khí, Khương Mộ Vân nhịn không được mà nuốt nước miếng, thím Thẩm đăng xắt rau, không thèm quay đầu mà nói: “Dậy rồi à, trong nồi hấp vẫn còn hoành thánh sáng nay thím làm, con ăn trước đi, ăn lót bụng, rất nhanh sẽ có cơm trưa.”
Khương Mộ Vân đi đến bên cạnh thím Trương, cười nói: “Thím Trương, con thật sự rất nghi ngờ sau lưng thím có mắt đấy.”
“Nói mà không biết xấu hổ, mỗi lần con đi có được lần nào tử tế, giày dép lúc nào cũng loạch xoạch, còn cố tình đi guốc gỗ. Nếu bị mẹ con nghe được, lại nói con cho coi.”
Khương Mộ Vân lặng lẽ làm mặt quỷ sau lưng thím Trương, cô bưng hoành thánh trong nồi hấp ra, ngồi ở một bên bàn nhỏ, vừa ăn vừa hỏi: “Người kia đâu rồi thím?”
“Ai cơ?” Thím Trương biết rõ còn cố hỏi.
Khương Mộ Vân bướng bỉnh không chịu mở miệng hỏi trước.
Thím Thẩm nói: “Công ty của mẹ con có chuyện, bà ấy đi giải quyết rồi. Dì Diêu và Triều Huy vẫn còn đang nghỉ ngơi.”
“Bọn họ còn chưa dậy hả?” Khương Mộ Vân bưng bát lên uống một ngụm canh, sau đó lại nói: “Vậy về sau thím không được phê bình con ngủ dậy muộn nữa, bọn họ còn ngủ lâu hơn cả con.”
“Nghe chú Vương nói, tối hôm qua rạng sáng hai ba giờ thiếu gia Triều Huy bỗng nhiên đau thắt cơ tim, mẹ con bảo chú Vương trở bọn họ ra bệnh viện. Buổi sáng sáu bảy giờ mới về.” Thím Thẩm vừa xắt rau vừa nói. Chú Vương là chồng thím Trương, hai người bọn họ ở Khương gia đã nhiều năm.
“Đau thắt cơ tim?” Khương Mộ Vân buông thìa: “Đang yên đang lành, tự nhiên lại lên cơn đau ngực?”
“Cái này thím không biết.” Thím Trương cắt rau xong, đặt rau xuống, xoay người lại.
“Con nhớ ra rồi, trước kia hình như nghe dì Diêu nói gia đình dì ấy hình như có di truyền cái gì ấy, chung quy là sức khoẻ nhà họ không được tốt lắm, xem ra là sự thật.” Khương Mộ Vân thì thào tự nói. Trước đây lúc Mạnh Triều Huy còn nhỏ có đến nhà cô, dường như Diệp Trân Ni có dặn dò cô, bà ấy bảo thân thể Mạnh Triều Huy không tốt, không được ức hiệp cậu ta.
“Cho nên con ấy à, về sau bớt bớt ức hiếp Triều Huy đi.” Thím Trương đi tới, giúp cô thu dọn bát.
Khương Mộ Vân: “......”
Thực sự, không hiểu sao mọi người cảm thấy cô lúc nào cũng ức hiếp cậu ta.