Ở một góc văn phòng có một người đang co rúc trong đó.
Thập Nhất đoán không được phương hướng để trở lại, xông vào mở cửa văn phòng ra, vấp phải đồ vật cả người đều ngã xuống đất, đầu cũng va phải cạnh bàn, đau đớn, trước mắt một trận lại một trận choáng váng, nàng dựa vào bàn làm việc, chậm rãi ngồi xổm xuống, đợi đến khi khôi phục được chút ý thức mới nhìn rõ ràng đây là một văn phòng, trên hành lang có chỉ dẫn đường thoát hiểm lập loé ánh đèn màu xanh lục, đem toàn bộ văn phòng chiếu sáng mơ mơ hồ hồ, nàng xoa lên cái trán đau đớn, tựa bên cạnh bàn.
Muốn mở đèn, thế nhưng làm sao cũng không tới được công tắc, nàng lại cực kỳ không quen thuộc địa hình nơi này, đúng là có thể nhìn thấy trên bàn làm việc đặt không ít điện thoại, thế nhưng nàng căn bản là không biết số của Tam tiểu thư.
Bốn phía vắng vẻ, Thập Nhất dựa bên cạnh bàn vài phút sau đó mới di chuyển bước chân tiến sát đến bên tường, chậm rãi tìm một chỗ trống ngồi xổm xuống, hai chân rất đau, nàng liền dứt khoát trực tiếp ngồi xuống đất, vừa rồi nàng có tìm thấy một cái ghế, thế nhưng nàng không dám ngồi lên, đây là khu vực nàng chưa từng bước vào, tất cả mọi thứ đối với nàng mà nói đều mới mẻ lại xa lạ, cũng sẽ sợ đụng vào.
Nàng liền cứ dựa vào tường như thế, thời gian từng giây từng phút trôi qua, không biết bao lâu sau, có tiếng giày cao gót truyền đến, nàng giật mình, triệt để tỉnh táo lại!
Đèn trong phòng làm việc phút chốc được mở lên, ánh đèn sáng ngời, chiếu vào trên người vừa mới tới, Vệ Kiều giẫm giầy cao gót hầu như là chạy vào văn phòng, một chút liền nhìn thấy nữ hài ngồi ở góc tường.
Khi Thập Nhất nghe thấy âm thanh của giày cao gót liền theo bản năng mà ôm chặt bản thân, hai tay ôm lấy chân, vùi đầu ở giữa hai chân, đôi mắt nhắm chặt, trong tri thức nông cạn dâng lên một chữ —— quỷ!
Tiếng vang của giày cao gót đi lại càng lúc càng lớn, càng lúc càng gần, ngay khi Thập Nhất không kềm nén được muốn bịt kín lỗ tai, lại nghe được một thanh âm rõ ràng: "Thập Nhất.
"
Cả người nàng cứng đờ lại, chậm rãi buông hai cánh tay ra, ngẩng đầu lên từ giữa hai chân, nhìn thấy Vệ Kiều vừa vặn đang nửa cúi người xuống, ánh mắt bình tĩnh nhìn mình.
Ánh đèn chiếu vào phía sau Vệ Kiều, in cái bóng của nàng xuống bên cạnh Thập Nhất, vẻ mặt luôn là nghiêm túc của Vệ Kiều thoáng liễm lại, mi cốt cũng không có sắc bén, nàng lại gọi lớn: "Thập Nhất?"
Thập Nhất tiếu nhan tái nhợt, trên trán có một khối hồng ngân, nàng lẩm bẩm nói: "Tam tiểu thư?"
Sai khi ý thức được người trước mặt không phải là do mình ảo tưởng, đúng là Vệ Kiều Thập Nhất liền kích động đứng lên, quên mất bản thân đã ngồi quá lâu, chân tê, nàng mới vừa đứng lên thân thể liền lại ngã xuống, còn thuận tay nắm lấy vạt áo của Vệ Kiều, thân thể cương trực của Vệ Kiều bị nàng kéo một cái như vậy, bán cong người, chóp mũi lướt qua gò má Thập Nhất, mùi thơm mát lạnh lan tràn nơi chóp mũi Thập Nhất, nàng lập tức thu về tay, có quy củ mà nói: "Xin lỗi Tam tiểu thư, ta, ta không phải cố ý.
"
Vệ Kiều mở miệng: "Đứng lên đi.
"
Lần này Thập Nhất có kinh nghiệm, dựa vào tường mà đứng lên, bên tai là thanh âm Vệ Kiều nhàn nhạt hỏi: "Sao lại chạy đến đây?"
"Ta, ta cho rằng ngài quên mất ta.
" Thập Nhất nói xong liền nhìn Vệ Kiều, thấy vẻ mặt của nàng bình thường mà bấm điện thoại, nói với đầu dây bên kia: "Tìm được rồi.
" Nói xong nàng nhìn kỹ Thập Nhất lại nói thêm một câu: "Sang phòng bên cạnh lấy một cái điện thoại, công năng đơn giản là được rồi.
"
Bùi Thiên còn đang kiểm tra video ở phòng giám sát liền dụi mắt đáp ứng, vừa rồi phải tìm kiếm một trận như vậy, suýt chút nữa khiến cho hắn tìm mù đôi mắt, đứa nhỏ này thật là kỳ quái, làm sao lại không bật đèn, bằng không đã sớm tìm được rồi.
Mới rồi khi phát hiện Thập Nhất không thấy đâu thì hắn ngay lập tức cho rằng nàng đi rồi, nhưng Tam tiểu thư nói hắn xuống phòng giám sát nhìn qua, hắn nghĩ làm sao lại có khả năng này, người đã sớm không có ở công ty sao lại cần phải xuống phòng giám sát.
Nhưng không ngờ lại nhìn thấy bóng người của Thập Nhất, quả nhiên hắn nhìn người, vẫn là không có chuẩn như Tam tiểu thư.
Chỉ là theo như hắn nhìn thấy trên video, liền không hiểu lắm nàng đang làm cái gì.
Trong màn ảnh, hai người đứng cùng một chỗ, Vệ Kiều nói: "Trước tiên về phòng làm việc của ta.
"
Thập Nhất đi theo phía sau Vệ Kiều, thấy nàng thành thạo đi qua vài khúc cua ở hành lang sau đó đứng trước một phòng làm việc đang hé mở cửa, nhìn mình nói: "Vào đi.
"
Nàng cắn môi, theo sát mà đi vào.
Trong phòng làm việc ánh đèn sáng tỏ, vào cửa liền nhìn thấy bàn công tác ở ngay trước cửa sổ sát đất, còn có một giá sách thật lướn, sách được sắp xếp rất chỉnh tề, những ký hiệu phía trên, Thập Nhất đều không hiểu.
Toàn bộ văn phòng trang trí thanh lãnh, trắng đen là chủ đạo, mang đến cho người ta một cảm giác nghiêm túc không tên, cũng có lẽ, là bởi vì nàng cảm thấy Vệ Kiều rất nghiêm túc.
"Ngồi đi.
" Vệ Kiều nhàn nhạt mở miệng, đi tới bên máy nước uống rót ra hai ly nước nóng, nàng đặt một ly ở trước mặt Thập Nhất, trên tay mình cầm một ly, ly nước bốc hơi nóng, sương mù lượn lờ.
Thập Nhất câu nệ ngồi trên sofa.
Vệ Kiều nhấp một ngụm mước hỏi: "Tại sao không đi?"
Thập Nhất nghe thấy câu hỏi liền ngẩng đầu, ánh mắt rất kinh ngạc, tựa như Vệ Kiều là đang nói mơ giữa ban ngày, Vệ Kiều thấy vẻ mặt nàng như vậy không khỏi cười khẽ: "Ngươi rất sợ ta, không phải sao?"
"Không có.
" Thập Nhất theo bản năng mà phản bác, sau đó mới cẩn thận từng li từng tí mà nhìn Vệ Kiều: "Có một chút nhỏ.
"
Vệ Kiều nghe được câu trả lời thành thực của nàng liền gật đầu: "Ta còn cho rằng ngươi sẽ nhân cơ hội này mà rời khỏi công ty.
"
Bàn tay Thập Nhất nhíu lại cùng một chỗ, ánh mắt vẫn là lỗi ngạc, nàng nhỏ giọng nói: "Tam tiểu thư, nếu như ta rời đi, ngươi sẽ không bắt ta trở về đánh ta sao?"
Vệ Kiều nghe như vậy động tác nâng ly lên có chút khựng lại, nâng mắt chống lại ánh mắt mơ hồ của Thập Nhất, đôi mi thanh tú hơi cau lại: "Đánh ngươi?"
Thập Nhất cắn môi: "Ân.
"
Trước kia nàng từng thử trốn khỏi nhà chủ nhân, đặc biệt là sau khi bà bà qua đời, nàng liền đã từng thử nhiều lần, nhưng mỗi lần đều bị bắt trở về, còn mạnh mẽ giáo huấn nàng, lâu dần, nàng không dám chạy trốn nữa, tuần lễ khi nàng được xem như lễ vật mà đưa đến nhà của vị khách nhân đầu tiên kia, nàng kinh hồn bạt vía, vẫn cẩn thận từng li từng tí mà làm việc, cho dù là như vậy, vẫn bị nữ chủ nhân đánh chửi cùng trách phạt, ngày đó nàng không hiểu, vẫn là một nữ dong khác nói cho nàng biết, nam chủ nhân dẫn nàng trở về, là muốn để nàng bồi ngủ, nàng khi đó chỉ mới mười bốn tuổi, liền bị dọa cho phát sợ, từ đó nàng luôn ở trước mặt nữ chủ nhân không ngừng phạm sai lầm, chính là muốn để cho bọn họ đuổi nàng đi.
Thế nhưng lại chưa từng một lần thành công, nàng không thể không trộm đồ, không thể không nghĩ biện pháp xuất hiện ở trước mặt tân khách nhân, liền lặp đi lặp lại như vậy, rốt cục, nàng đụng phải Vệ Kiều.
Sự hiểu biết của nàng đối với Vệ Kiều,