Vệ Kiều vừa rời đi không bao lâu, trong nhà liền có người đến, Thập Nhất vừa mới chuẩn bị cẩn thận đi ra ngoài vấn an chú chó lạc đường, ra khỏi phòng khách liền nhìn thấy một chiếc xe màu đen dừng ở cửa lớn, một người nhìn quen mắt từ trong xe đi ra, nàng nhận thức, là Bùi Thiên.
Có vài người đi theo phía sau Bùi Thiên, có người tuổi khá lớn, cũng có người trẻ tuổi, đứng trước nhất chính là một người phụ nữ trung niên, trên mặt mang theo nụ cười hòa ái, nàng gật đầu nói với Bùi Thiên: "Bùi tiên sinh ngài yên tâm, những quy tắc cần có chúng ta đều hiểu.
"
"Vậy thì tốt.
" Bùi Thiên thoả mãn nhìn Liễu thẩm, còn có một nam nhân trung niên đứng bên cạnh Liễu thẩm, quản gia họ Tô, là hắn đặc biệt mời từ nước ngoài về, lúc trước có tiếp xúc qua mấy lần, biết đúng mực, hữu lễ, biết tôn ti, hắn là thích giao thiệp cùng với người thông minh như vậy, vì vậy liền bỏ ra giá cao để mời về, về phần Liễu thẩm, là Tô quản gia đề cử, xem ra cũng có thể hài lòng.
Nhân sự đã được sắp xếp thỏa đáng, Bùi Thiên cũng nhìn thấy Thập Nhất đứng ở cửa lớn, trên gương mặt tuấn tú của hắn mang theo một chút ý cười, khẽ gật đầu với Thập Nhất, Thập Nhất cũng vội vội vàng vàng đáp lại, nụ cười mới lộ một nửa lại nhìn thấy Bùi Thiên lên xe rời đi, những người còn lại đi về phía nàng, Thập Nhất đứng cứng đờ ngay tại chỗ.
Tô quản gia đi ở trước nhất, nhìn thấy Thập Nhất liền cung kính chào hỏi: "Tiểu tiểu thư, chào buổi sáng.
"
Tiểu tiểu thư?
Thập Nhất nghe đến danh xưng này liền cắn nhẹ khóe môi: "Ngươi, chào mọi người.
"
Những người khác rất cung kính mà cúi đầu, cùng nhau gọi: "Xin chào tiểu tiểu thư.
"
Trên mặt Thập Nhất càng thêm lúng túng.
Tô quản gia nhìn ra thần sắc nàng không được tự nhiên, hắn đưa cho Liễu thẩm một ánh mắt, Liễu thẩm lập tức thức thời nói với những người khác: "Đều đi vào trong thôi, tiểu tiểu thư ngài đã ăn sáng chưa?"
Người bên cạnh đều rời đi, chỉ còn lại Liễu thẩm, thần sắc khó xử của Thập Nhất giảm bớt, nàng gật đầu: "Ăn rồi, ta muốn đi ra ngoài một chút.
"
Liễu thẩm cười: "Sáng sớm không khí tốt, thích hợp đi ra ngoài dạo một chút, chỉ là trời lạnh, tiểu tiểu thư nhớ mặc nhiều thêm một chút.
"
Bà vừa nói xong một cơn gió đã thổi tới, thân hình Thập Nhất bị thổi như muốn lung lay, tháng mười một khí trời xác thực đột nhiên trở lạnh, trước đó chỉ lạnh vào sáng tối, hiện tại đã lạnh không phân biệt thời gian, Thập Nhất vẫn là mặc y phục đơn giản rộng rãi được Vệ Kiều chuẩn bị, khi gió thổi qua, có chút lạnh.
Thập Nhất gật đầu: "Cảm ơn đã nhắc nhở, ta sẽ về sớm một chút.
"
Trên gương mặt Liễu thẩm trước sau mang theo nụ cười khiến người ta thoải mái, ánh mắt cũng ôn ôn nhu nhu, sau khi trải qua chuyện của Trương mụ, Thập Nhất rất dễ dàng liền có hảo cảm với Liễu thẩm, trước khi rời đi nàng còn không nhịn được mà quay đầu lại nhìn một chút.
Trong lòng cao hứng, khiến cho bước chân đều trở nên nhanh nhẹn hơn, Thập Nhất đi bộ đến gốc cây cột chú chó lạc đường, nhìn thấy chú chó vừa vặn đang nằm trên mặt đất nhìn ngó dáo dác, sau khi nhìn thấy nàng liền muốn nhào lên, hôm qua đã từng nhận thức được khí lực của chú chó này nên lúc này Thập Nhất lập tức lui về phía sau hai bước, gọi lớn: "Thập Nhị.
"
Chú chó lớn lông xù uông lên một tiếng, không biết có phải là đang đáp lại hay không.
Tâm tình của Thập Nhất lại càng tốt hơn.
Nàng rốt cuộc vẫn là một đứa nhỏ mới vừa thành niên, còn chưa hoàn toàn hiểu được che giấu cảm giác sướng vui đau buồn, sau khi nhìn thấy Thập Nhị nàng liền đem những chuyện vừa xảy ra ở Vệ gia thuật lại một lần, chú chó to lớn một bên cúi đầu ăn bánh ngọt một bên hưởng thụ nàng xoa xoa đầu, thỉnh thoảng hừ hừ một tiếng biểu thị như muốn phụ họa, Thập Nhất xoa bộ lông xù của nó, lòng bàn tay đều là ấm áp, giống như cảm giác khi cầm lấy tấm chăn lúc sáng sớm, tâm tình Thập Nhất liền càng trở nên sung sướng.
Nàng đến Vệ gia lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cảm thấy cao hứng như thế, chú chó cũng phát hiện tâm tình của nàng không giống so với ngày thường, dùng sức mà cùng nàng làm loạn.
Gió rét lạnh lẽo thổi tới, một người một chó vui đùa đến không còn biết trời đất, Thập Nhất bị chú chó cọ ngã vào thân cây, để mặc nó không ngừng liếm lên gò má cùng tay của mình, đầu lưỡi lướt qua mu bàn tay, trêu đến Thập Nhất bật cười không ngừng.
Từ sau khi bà bà qua đời nàng cũng chưa từng được cười thỏa thích không cần kiềng dè như vậy, tiếu nhan của Thập Nhất càng thêm long lanh, xua tan đi không ít hàn khí.
Vui đùa đến buổi trưa, nàng nghĩ đến lời căn dặn của Liễu thẩm, xoa xoa đầu chú chó lông xù nói: "Ta đi về trước, cơm nước xong sẽ trở lại thăm ngươi.
"
Chú chó cọ cọ vào lòng bàn tay nàng, tựa hồ còn không muốn để nàng rời đi, đôi mắt ướt nhẹp nhìn chằm chằm nàng, Thập Nhất bị nhìn đến trong lòng mềm nhũn, cắn môi nói: "Nếu như Tam tiểu thư có thể đồng ý cho ta nuôi chó, thật tốt.
"
Nói xong bản thân nàng cũng liền nở nụ cười, này không thể nghi ngờ chính là chuyện viển vông, hiện tại bản thân chính là ăn nhờ ở đậu, còn muốn nuôi chó, đúng là càng ngày càng không có quy củ.
Nhưng là Thập Nhị!
Nàng thật sự rất muốn mang về, sự tồn tại này giống như số phận của nàng, nàng không nỡ buông tay mặc kệ.
Thập Nhị tựa hồ nhận ra được sự bối rối của nàng, càng cố gắng vẫy đuôi, liếm lên hai tay nàng, dùng lỗ tai cọ lên cánh tay của nàng, Thập Nhất nhìn thấy dáng vẻ nó dính người như vậy trong phút chốc liền nghĩ đến bản thân khi ở trong nhà của những chủ nhân trước kia, cũng là bộ dáng thấp thỏm lo âu như vậy, chỉ lo sẽ gặp phải việc không tốt, nàng vuốt đầu Thập Nhị an ủiu nói: "Ta sẽ thử xem sao.
"
Thập Nhị hướng nàng uông lên một tiếng.
Sau khi về nhà chuyện đầu tiên Thập Nhất làm là lên lầu rửa mặt một phen, đem bản thân thu thập sạch sẽ mới xuống lầu, nhà ăn đã truyền đến hương thơm, Liễu thẩm cười gọi: "Tiểu tiểu thư, chuẩn bị dùng cơm trưa.
"
Thập Nhất đi tới bên cạnh bàn ăn, nhìn thấy trên bàn đã bày ra vài món ăn, rau và thịt phối hợp xem ra rất ngon miệng, Liễu thẩm kéo ghế giúp nàng, Thập Nhất nhỏ giọng nói: "Cảm ơn.
"
Liễu thẩm cười híp mắt nói: "Vậy ngài ăn trước.
"
Bầu không khí không giống với lúc trước luôn bị nhìn chằm chằm, toàn bộ nhà ăn liền chỉ còn lại Thập Nhất, nàng quay đầu nhìn, liền nhìn thấy Liễu thẩm và những người khác đứng chung một chỗ, vừa vặn là đang nói chuyện, vẻ mặt tự nhiên, không có quan tâm quá nhiều đến mình.
Thập Nhất thả lỏng không ít.
Sau buổi cơm trưa nàng lại ôm hai chân ngồi ở trên sofa, vẫn là nắm di động ở trong tay, nghĩ đến Thập Nhị còn đang ở bên ngoài chịu đựng gió lạnh, nàng cắn môi mở di động ra, tìm số của Vệ Kiều, suy nghĩ một lúc lâu vẫn là không dám tự mình gọi điện, không thể làm gì khác hơn là nhắn tin cho Vệ Kiều.
Không thể vừa mở miệng liền nói đến chuyện của chú chó, Thập Nhất trái lo phải nghĩ, nhắn đi một tin nhắn.
Vệ Kiều khép lại văn kiện vừa mới chuẩn bị nói chuyện với Bùi Thiên, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, nàng cụp mắt cầm điện thoại lên, nhìn thấy tin nhắn của Thập Nhất: Tam tiểu thư, ngài ăn cơm trưa chưa?
Vệ Kiều cầm điện thoại rơi vào trầm mặc.
Đứa nhỏ này có ý gì? Đột nhiên lại quan tâm mình? Không giống như tính cách bình thường của nàng.
Lẽ nào là người mà Bùi Thiên sắp xếp nàng không hài lòng sao?
"Tam tiểu thư.
" Âm thanh của Bùi Thiên cắt ngang tâm tư của nàng, Vệ Kiều hoàn hồn: "Ân?"
Nàng cúi đầu nhắn lại hai chữ cho Thập Nhất sai đó để điện thoại xuống.
Thập Nhất nắm điện thoại thấp thỏm chờ đợi, một hồi lâu sau mới nhận được hồi âm: Ăn rồi.
Lời đáp lại đơn giản thẳng thắn, thêm một dấu chấm câu cũng đều không có, Thập Nhất nhìn hai chữ xuất hiện trên màn hình bỗng nhiên liền nghĩ đến gương mặt của Vệ Kiều, nghiêm túc mà lạnh lẽo, dũng khí mà nàng vất vả xây dựng lên trong thoáng chốc đều toàn bộ tiêu tan, liền không lại cầm điện thoại lên nữa.
Trái lại Vệ Kiều sau khi nhắn tin xong liền nhìn điện thoại chăm chú, Thập Nhất không giống như là người vô duyên vô cớ lại hỏi thăm mình, vậy chính là có chuyện, sau khi cân nhắc vài phút nàng nhắn tin: Chuyện gì?
Thập Nhất vừa vặn đang ôm hai chân ngồi ở trên sofa suy nghĩ biện pháp, màn hình đen tối đột nhiên lại phát sáng lên, đập vào mi mắt chính là tên của Tam tiểu thư, nàng lập tức cầm lấy, nhịp tim đập thình thịch.
—— Chuyện gì?
Nàng cắn cắn môi, nhìn màn hình thật lâu thật lâu mới đáp lại: Không có chuyện gì.
Thập Nhất nhắn tin xong cúi đầu tựa trên sofa, nàng vẫn là không có cách nào nói với Vệ Kiều chuyện muốn nuôi chó, dù sao hiện tại nàng vẫn là chưa cân nhắc tốt có muốn sinh con cho Vệ Kiều hay không, nếu như không muốn, vậy bất cứ khi nào nàng có thể rời đi, mang theo Thập Nhị đến đây, nhất định sẽ gây thêm không ít phiền phức cho Vệ Kiều.
Nàng không làm được.
Sự ủ rũ của Thập Nhất cũng không có thông quá điện thoại mà truyền tới Vệ Kiều bên này, nàng nhìn tin nhắn trả lời không có chuyện gì sau đó im lặng vài giây lại đặt điện thoại lên bàn, cửa phòng làm việc bị gõ vang, Bùi Thiên nói: "Tam tiểu thư, Thẩm tổng đến rồi.
"
Thẩm Hạo vừa mới về nước liền mang theo lễ vật đến Vệ Thiên, hắn mặc âu phục màu đen thẳng tắp, thắt cà vạt màu đỏ, vóc dáng của hắn rất khá, cất cao lớn, đặc biệt trước khi đến còn chú tâm lựa chọn trang phục một phen, càng hiện ra ngọc thụ lâm phong, ngồi trong hưu tức thất cũng khiến cho không ít bí thư thường xuyên nhìn sang.
"Này không phải là Thẩm tổng sao? Hắn sao lại đến Vệ Thiên?"
"Cùng Vệ tổng nói chuyện làm ăn.
"
"Là chuẩn bị liên thủ sao?"
"Có thể đi, không phải nói hạng mục Lạn Vỹ lâu là Thẩm gia cũng có phần sao?"
Sau khi Vệ Kiều bước ra khỏi văn phòng thanh âm trò chuyện linh tinh liền nhạt đi, toàn bộ phòng bí thư chỉ còn sót lại tiếng lật xem văn kiện cùng tiếng đánh máy, Vệ Kiều cùng Bùi Thiên đi ngang qua mặt các nàng, vào trong hưu tức thất.
Thẩm Hạo nhìn thấy Vệ Kiều đi đến, trên mặt liền