Cuộc trò chuyện của Vệ Kiều và Tô Tử Ngạn kết thúc trong không vui, trước khi đi Tô Tử Ngạn còn nói ngươi suy nghĩ thật kỹ a, nàng lắc đầu mỉm cười, này có cái gì cần phải nghĩ? Nếu như nàng có cảm giác tình cảm ràng buộc, lúc trước cũng không có khả năng dứt khoát đuổi Trương mụ đi, vi phạm mà nàng nói, không chỉ là hành vi quá giới hạn của Trương mụ, mà còn là, bà đối với nàng, quan tâm quá mức.
Mà nàng, gánh không nổi sự quan tâm như vậy, cũng không cần.
Khi Vệ Kiều quay lại trong phòng khách liền nhìn thấy Thập Nhất ôm lấy bánh ngọt như đang đi vào cõi thần tiên, không biết đang suy nghĩ cái gì, lông mày nhíu lại, bánh ngọt trên tay hầu như không có động tới, vẫn còn là bộ dạng ban đầu, đứa nhỏ này vừa rồi nhìn thấy bánh ngọt còn thèm đến không được, nhưng bây giờ lại chưa ăn, nàng đi qua, hỏi: "Không muốn ăn?"
Thập Nhất không ngờ Vệ Kiều đã trở về rồi, nghe được thanh âm trong nháy mắt liền ngẩng đầu lên, trước mắt mái tóc dài của Vệ Kiều bị gió lạnh bên ngoài thổi đến có chút mất trật tự, có vài sợi tóc dán ở trên má, làm nổi bật lên sắc mặt trắng bệch của nàng, ánh mắt nghiêm túc cũng không sắc bén như dĩ vãng, thêm một chút ấm áp, dưới ánh nhìn chăm chú của nàng Thập Nhất nói khẽ: "Ta không quá đói.
"
Vệ Kiều nhẹ gật đầu: "Đặt xuống đi.
"
Nàng nói xong liền đi lên lầu: "Nghỉ ngơi sớm một chút.
"
Thập Nhất quay đầu đã thấy thân ảnh nàng đi lên lầu, cắn cắn môi thả bánh ngọt trên tay xuống, cũng đi theo sau lưng nàng trở về phòng.
Gian phòng cùng lúc trước không có khác biệt gì, trống rỗng, trên bàn liền một chút trang trí dư thừa cũng không có, trên giường lại có thêm một con gấu bông, màu xám nhạt, hình cún con, chính là Thập Nhất vừa mua tối nay, chuẩn bị đưa cho Vệ Kiều xem như quà sinh nhật.
Cũng không biết nàng có thích hay không?
Nếu như nàng thích, bản thân sẽ thuận thế hỏi một chút chuyện có thể nuôi chó hay không.
Ban đầu Thập Nhất là mang ý định như vậy, nhưng bây giờ lại có chút do dự, hiện tại có nên đi quấy rầy Tam tiểu thư hay không, này đã thành một nan đề đối với Thập Nhất, nàng ôm lấy gấu bông trở mình trên giường, cửa sổ nửa mở, thổi tới một cơn gió lạnh, nàng hít vào, không có hương hoa, cũng không giống mùi hương trên người Tam tiểu thư.
Thập Nhất đứng lên khép cửa sổ lại, nghe được cửa bị gõ vang, nàng nói: "Vào đi.
"
Liễu thẩm bưng sữa tươi mở cửa, nhìn thấy Thập Nhất liền cười nói: "Tiểu tiểu thư, nên uống sữa rồi.
"
Trương mụ đi rồi, nhưng thói quen uống sữa vẫn là được giữ lại, Thập Nhất tiếp nhận ly sữa trên tay bà, ngửa đầu uống hết một hơi, cảm giác ngọt béo lan tràn nơi đầu lưỡi, nàng để ly xuống nhìn sang một ly sữa khác, hỏi: "Đây là của Tam tiểu thư sao?"
Liễu thẩm gật đầu: "Đúng vậy a, Tam tiểu thư đoán chừng là đang tắm, ta gõ cửa không có ai đáp lại, một lát nữa lại đưa qua.
"
Thập Nhất đánh bạo nắm lấy cổ tay bà, cân nhắc vài giây mới nói: "Ta đưa đi a.
" Nàng ngẩng đầu, ý cười nhẹ nhàng xuất hiện trên khuôn mặt: "Vừa vặn ta có lễ vật muốn tặng cho Tam tiểu thư.
"
Liễu thẩm tuy rằng vừa mới vào Vệ gia, nhưng chuyện lúc trước bà cũng coi như hiểu rõ, Trương mụ rời đi như thế nào, bởi vì sao, bà cũng có biết, cho nên trong lòng bà, Thập Nhất cùng Vệ Kiều là không sai biệt lắm, đều là chủ nhân của ngôi nhà này, bây giờ nghe lời này, bà để khay xuống bàn: "Cũng tốt, sáng mai ta tới lấy ly.
"
Thập Nhất nhu thuận gật đầu.
Đợi sau khi Liễu thẩm rời khỏi Thập Nhất hít sâu hai cái, nhìn về phía gấu bông đặt trên giường, nàng một tay bưng lấy khay, tay kia cầm lấy gấu bông, khi đứng ở trước cửa phòng Vệ Kiều, nàng vẫn là trước tiên đem gấu bông đặt sang một bên, gõ cửa.
Vài phút sau bên trong vẫn không có tiếng trả lời, Thập Nhất tựa ở trên cửa muốn nghe động tĩnh bên trong một chút, lại cái gì cũng nghe không được, nghĩ đến bệnh tình của Vệ Kiều, nàng càng nghĩ càng kinh hãi, gương mặt trong phút chốc đã trắng bệch, âm thanh gõ cửa cũng vang cao lên chút ít.
"Tam tiểu thư?" Thanh âm Thập Nhất mang theo sự sốt ruột rõ ràng, nàng lại gõ cửa: "Tam tiểu thư.
"
Khi Thập Nhất đang do dự có nên phá cửa hay không, Vệ Kiều liền mở cửa, nàng vừa tắm xong, trên mặt còn đọng bọt nước, mái tóc ướt đẫm, trên bờ vai khoác một cái khăn tắm màu trắng, lúc này đang vừa lau tóc ướt vừa hỏi: "Chuyện gì?"
Nhìn thấy nàng không có chuyện gì Thập Nhất mới trầm tĩnh lại, thở phào một hơi: "Sữa của ngài.
"
Vệ Kiều nhìn nàng chăm chú vài giây sau đó đi sang bên cạnh vài bước, nói: "Vào đi.
"
Lúc này Thập Nhất mới cầm khay đi vào.
Sàn phòng được trải một lớp thảm rất dày, lông dài, dẫm lên trên vô cùng dễ chịu, Thập Nhất sợ làm dơ thảm, cho nên sau khi tiến vào liền cởi bỏ giầy, ngón chân trắng nõn giẫm lên tấm thảm màu rám nắng, có chút đáng yêu, bàn công tác đặt gần cửa sổ, Thập Nhất không xác định nên để cái khay ở trên bàn trà hay là trên bàn công tác, liền cầm khay đứng nguyên tại chỗ, Vệ Kiều hất càm: "Đặt ở đó đi.
"
"Liễu thẩm đâu?"
Thập Nhất đáp lại nàng: "Ta để bà xuống trước rồi.
"
Vệ Kiều không có hỏi vì cái gì, chỉ là khe khẽ hắng giọng, đi lướt qua người Thập Nhất, sau lưng tấm áo mỏng nàng khoác trên người bị thấm ướt một mảnh, là bị đuôi tóc thấm ướt, mơ hồ có thể thấy được tư thái mỹ lệ bên trong, Vệ Kiều đi đến ngăn tủ bên cạnh lấy ra một kiện áo choàng màu trắng hơi dầy, dùng khăn tắm cuộn tóc về phía sau, cởi xuống áo ngủ mỏng, Thập Nhất đứng ở sau lưng nàng trừng lớn đôi mắt, ngây người.
Bên trong áo ngủ Vệ Kiều còn mặc một chiếc váy liền thân nhỏ, che khuất đi những vị trí then chốt, nhưng mà phía sau lưng là hoàn toàn trần trụi, da thịt trắng nõn lại mịn màng, tóc dài bị quấn lên liền để lộ ra cần cổ thon dài nhỏ nhắn, Thập Nhất đứng ngây tại chỗ, trong đầu chỉ có một từ —— tiên nữ.
Đẹp như là tiên nữ.
Chính là tiên nữ này, có chút lãnh đạm, Vệ Kiều mặc áo choàng xong liền quay đầu lại, gương mặt hờ hững nói: "Tới đây.
"
Thập Nhất hoàn hồn, trên khuôn mặt xinh đẹp có chút phiếm hồng, nàng khó hiểu mà nói: "Đi, đi đâu?"
Vệ Kiều đi đến trước bàn trang điểm nói: "Ngồi lại đây.
"Cuối tuần ta muốn dẫn ngươi đến Đỗ gia, không thể không trang điểm.
"
Lần trước đến Thẩm gia dự yến hội, Thập Nhất không trang điểm, là nàng cảm thấy không cần thiết cho Thẩm Hạo mặt mũi, nhưng mà cuối tuần đến Đỗ gia lại khác biệt, nàng là đi bàn chuyện hợp tác, lễ nghi cơ bản này, không thể thiếu, Thập Nhất nghe lời đứng ở bên cạnh nàng, trước khi đến liền nghĩ rằng bản thân chỉ là đưa món quà, thuận tiện hỏi xem có thể nuôi chó hay không, hiện tại liền hoàn toàn ném ra sau đầu, đặc biệt là khi mùi hương thanh lãnh của Vệ Kiều đang tiếp cận xung quanh người, đầu óc Thập Nhất ong ong.
Gương mặt thuần mộc của Vệ Kiều liền có chút trắng nhợt, môi phiếm hồng, Thập Nhất nghe lời nàng ngồi ở trước bàn trang điểm, dựa theo chỉ thị của mà nàng cầm lấy bình sứ màu trắng lên.
"Là bình này.
" Vệ Kiều thấy nàng cầm nhầm hàng lông mi chớp chớp, cầm lấy một chai trong đó đưa cho Thập Nhất, Thập Nhất đưa tay tiếp nhận, đầu ngón tay hai người chạm vào nhau, Thập Nhất nhận ra đầu ngón tay của nàng lành lạnh.
Nàng nói: "Tam tiểu thư, ngài trước sấy khô tóc a?"
Vệ Kiều nghe nói mí mắt cũng không nâng lên nhìn lại nàng: "Không có gì đáng ngại, tiếp tục.
"
Thập Nhất đành phải lấy một ít nhũ dịch từ trong chai ra, từng chút từng chút xoa lên mặt, cảm giác thanh thanh lương lương, giống như cảm giác khi chạm vào ngón tay của Vệ Kiều vừa rồi, thật giống như ngón tay kia đang vuốt nhẹ trên mặt nàng, trong đầu Thập Nhất bỗng nhiên xuất hiện ý nghĩ này, nàng kinh hãi đến quên cả chuyển động.
Người trong gương đang run sợ, gương mặt ửng đỏ, Vệ Kiều thấy nàng xoa xong liền nói: "Dùng cái này.
"
Thập Nhất ngây người vài giây mới tiếp tục động tác, chỉ là những ý nghĩ trong đầu kia, làm sao cũng không thể biến mất.
Nếu như Tam tiểu thư tự tay trang điểm cho nàng.
Sẽ là bộ dạng gì?
Nghĩ tới đây Thập Nhất len lén liếc mắt nhìn Vệ Kiều, nàng vừa vặn đang cụp mắt không biết là nhìn cái gì, sườn mặt thả lỏng, vẻ mặt tự nhiên, trên gương mặt thật tĩnh lặng, ánh mắt lành lạnh, tuy rằng cả mái tóc đều bị khăn tắm bao bọc, thế nhưng chân tóc có chút lộ ra bên ngoài, đen như sắc mực, từng sợi rõ ràng.
"Nhớ kỹ sao?" Thanh âm lạnh lùng phá vỡ tâm tư của Thập Nhất, nàng hoàn hồn nhìn chai chai lọ lọ trên bàn, đang suy nghĩ về trình tự vừa rồi, gật đầu: "Nhớ kỹ.
"
Vệ Kiều gật đầu, Thập Nhất vốn đã xinh đẹp, trang điểm nhàn nhạt liền tốt, ánh mắt nàng lướt qua gương mặt tinh xảo của Thập Nhất, mở miệng hỏi: "Biết tỉa lông mày sao?"
Thập Nhất hé miệng vừa định đáp lời, liền nhìn thấy Vệ Kiều bật cười lắc đầu.
Nàng nhất thời lúng túng đầu ngón chân cuộn lại, cảm giác xấu hổ phả trên mặt, nàng rất vô dụng, cái gì cũng không biết.
Vệ Kiều không nghĩ nhiều, chỉ là nói: "Ngẩng đầu.
"
Thập Nhất lập tức ngẩng đầu cao cao, Vệ Kiều lộ ra một nụ cười nhạt: "Không cần cao như vậy.
"
Nàng nói xong dùng ngón tay điểm ở trên cằm Thập Nhất, dùng sức ấn một chút, Thập Nhất cảm nhận được nhiệt độ trên đầu ngón tay nàng truyền đến da thịt, giống như trong tưởng tượng, lạnh buốt.
Rất, rất thoải mái.
"Nhắm mắt lại.
" Vệ Kiều cầm lấy dụng cụ tỉa lông mày từ trên bàn, Thập Nhất nhắm nghiền hai mắt, trong bóng tối những cảm quan khác trở nên vô cùng nhạy cảm, đặc biệt là khứu giác, chóp mũi thoáng gửi đến từng luồng từng luồng hương thơm, Vệ Kiều mới vừa tắm xong, trên người toả ra hương thơm có chút khác biệt so với bình thường, Thập Nhất cảm nhận được, đều rất thơm, trong đầu nàng hiện lên hình ảnh bản thân vùi vào lòng Vệ Kiều lúc xem phim, xúc cảm mềm mại, vòng eo tinh tế, hương thơm khác biệt so với hiện tại, đáy lòng không biết vì sao lại sinh ra cảm giác khác thường, nàng giật giật thân thể, bên tai nghe được thanh âm lạnh lùng: "Đừng lộn xộn.
"
Thập Nhất lập tức ngồi quy củ, không nhúc nhích.
Một hồi lâu sau, Vệ Kiều mới nói: "Được rồi.
"
Thập Nhất chậm rãi mở mắt ra, nhìn bản thân trong gương, rõ ràng chỉ là tỉa lông mày