Quy củ của Vệ gia rất đơn giản, không cho phép tiến vào cửa phòng Tam tiểu thư, không cho phép đến gần Tam tiểu thư, nếu như nàng dám nắm lấy y phục của Tam tiểu thư như vừa rồi, nếu đổi lại là người bình thường đã sớm bị ném ra khỏi nhà, nói tới đây Trương mụ không khỏi lại nhìn Thập Nhất vài lần, khuôn mặt xác thực so với nữ hài bình thường tinh xảo xinh đẹp hơn, thật giống như một con búp bê được tỉ mỉ làm thành, thế nhưng Tam tiểu thư mang con búp bê này về làm gì?
Bà ở Vệ gia lâu như vậy, vẫn là lần đầu thấy Tam tiểu thư đưa người về nhà.
"Tiểu thư là người ở đâu?" Trương mụ hỏi.
Thập Nhất muốn lắc đầu, âm thanh vẫn là rất thấp, nhược nhược: "Không biết.
"
Bắt đầu từ khi nàng có ký ức, chính là đi theo bà bà, bà bà vô tử bất nữ*, coi nàng như tôn nữ của mình, đối với nàng vô cùng tốt, còn đưa nàng đến trường, chỉ là tiệc vui chóng tàn, không bao lâu bà bà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, qua đời, nàng lần thứ hai trở thành cô độc một mình.
(*Không có con cái)
Bà bà qua đời, nàng bị chủ nhân xem như người giúp việc, rất lâu sau trong nhà có một vị khách ghé qua, vị khách nhân kia nói yêu thích nàng, chủ nhà liền đem nàng đưa cho vị khách nhân kia.
Sau đó, một vị khách nhân khác của vị khách nhân kia lại nói yêu thích nàng, nàng liền lại bị đưa đi.
Đến hiện tại, nàng đã không biết đã trải qua nhà của bao nhiêu vị Khách nhân.
Trương mụ nghe nàng nói liền cau mày: "Tiểu thư không phải người địa phương?"
Thập Nhất cắn môi, động tác rất nhỏ mà lắc đầu.
Nàng không biết mình là người ở đâu.
Trương mụ thấy vậy cũng không tiện hỏi thêm, chỉ là căn dặn: "Tiểu thư, những điều vừa rồi ta nói ngươi đều nhớ sao? Ngàn vạn lần không thể lại chạm vào Tam tiểu thư.
"
Gương mặt Thập Nhất tái nhợt mà chớp mắt, gật đầu: "Đã nhớ kỹ.
"
Dáng dấp ngoan ngoãn đang yêu, Trương mụ cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ mang nàng lên lầu.
Phòng cho khách ở lầu hai, cách phòng của Vệ Kiều hai gian phòng, Thập Nhất vừa lên lầu khi đi ngang qua cửa phòng Vệ Kiều liền có thể nhìn thấy dưới khe cửa của nàng trút xuống ánh đèn, ánh đèn vàng, sắc màu ấm áp, phía trước Trương mụ vừa mới đi tới, phía sau liền mở cửa, Vệ Kiều đứng ở bên cửa.
Nàng mới vừa tắm xong, tóc dài ẩm ướt tán ở trước người, đuôi tóc còn mang theo những giọt nước óng ánh, rơi xuống áo ngủ màu trắng của nàng, ngũ quan trắng nõn đường nét rõ ràng, khí thế lạnh lùng, khi nhìn thấy Thập Nhất hàng lông mày khẽ cau lại, dưới ánh mắt áp người của nàng Thập Nhất trước sau vẫn luôn cúi đầu.
Vệ Kiều nhìn qua vài giây liền thu hồi ánh mắt, tẩy trang, bờ môi vốn đánh son diễm lệ nay lộ ra có chút hồng nhạt, môi hồng răng trắng, thanh âm lạnh lùng: "Trương mụ, lấy cho ta một ly sữa.
"
Trương mụ lập tức cung kính trả lời: "Hảo.
"
Vệ Kiều nói xong lại nhìn Thập Nhất, đối diện là ánh mắt chấn kinh giống như thỏ con của nàng, sắc mặt trắng bệch, thân hình gầy yếu, rõ ràng mới vừa thành niên, nhưng tựa như chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, ngoại trừ ngũ quan nẩy nở, những phần khác dường như đều phát triển không tốt, cũng khó trách Tô Tử Ngạn vừa nhìn liền cho rằng là một đứa nhỏ.
Nàng cau mày, lại nhìn vào đôi mắt kia, lạnh nhạt nói: "Cũng lấy cho nàng một ly.
"
Trương mụ kinh ngạc hai giây, nhanh chóng nhìn Thập Nhất, gật đầu: "Hảo.
"
Thập Nhất còn chưa kịp nói cám ơn, Vệ Kiều đã khép cửa lại, Trương mụ dẫn nàng đến phòng cho khách, dáng vẻ là kềm nén rất lâu mới hỏi: "Tiểu thư, ngươi cùng Tam tiểu thư của chúng ta là có quan hệ gì a?"
Quan hệ gì?
Trước khi đến căn nhà này, nàng còn không quen biết.
Thập Nhất lắc đầu: "Không có quan hệ gì.
"
Trương mụ rõ ràng là không tin, nhưng bà cũng nhìn ra Thập Nhất không có nói dối, một đôi mắt trong suốt như vậy, người đem tất cả tâm tình đều bày ra trên gương mặt như vậy, làm sao có thể nói dối, nhưng mà bà chính là không nghĩ ra, Tam tiểu thư tại sao lại đột nhiên mang một người trở về.
Thực sự là hiếm thấy.
Bởi vì Vệ Kiều phân phó, Trương mụ không dám dừng lại lâu, bà vội vã xuống lầu bưng tới hai ly sữa, gõ cửa một ly vào cho Vệ Kiều, sau đó quay đầu lại đưa cho Thập Nhất một ly.
Thập Nhất ngồi ở bên giường, phòng cho khách này so với phòng ngủ của chủ nhà trước đây còn to hơn, có cửa sổ sát đất thật lớn, từ góc độ này nàng nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ, vừa vặn nhìn thấy ánh trăng trong sáng, treo lơ lửng giữa không trung, ánh trăng bạc chiếu vào, lạc ở trên người nàng.
Nàng ngồi xuống, cũng không nhúc nhích, một lát sau Trương mụ gõ cửa, nàng lập tức đi tới bên cửa.
Trương mụ đưa cho nàng một ly sữa: "Uống đi, uống xong nghỉ ngơi sớm một chút.
"
Thập Nhất nhận lấy ly sữa Trương mụ đưa qua, ngửa đầu uống xuống, khóe miệng còn lưu lại bọt sữa, Trương mụ đưa cho nàng khăn tay, Thập Nhất ngại ngùng cười cười, dùng khăn tay lau đi khóe môi, Trương mụ nói: "Tiểu thư vào trong nghỉ ngơi đi.
"
Có lẽ là cảm nhận được sự quan tâm của Trương mụ, thanh âm của Thập Nhất lớn hơn một chút, vẻ mặt cũng thả lỏng hơn vài phần, nàng nói: "Cảm ơn ngài.
"
Nét mặt Trương mụ cả kinh: "Tiểu thư có chuyện gì liền trực tiếp phân phó là được rồi.
"
Thập Nhất cúi đầu: "Ân.
"
Nhìn Thập Nhất đi vào trong phòng, leo lên giường, Trương mụ mới lặng lẽ khép cửa lại, bà bưng cái ly không quay đầu đi đến trước cửa phòng Vệ Kiều, gõ nhẹ cửa: "Tam tiểu thư?"
"Đi vào.
" Thanh âm nhàn nhạt vang lên, Trương mụ đẩy cửa đi vào.
Trong phòng không dính một hạt bụi, Vệ Kiều ngồi ở trước bàn làm việc, cửa sổ hé mở, mái tóc được kéo lên cao, lại buông xuống trước ngực, nhẹ nhàng dao động, Trương mụ cầm lấy cái ly không trên chiếc bàn phía trước nàng, Vệ Kiều nghiêng đầu nhìn thấy một cái ly không khác liền mở miệng: "Uống rồi?"
Trương mụ gật đầu: "Đã uống.
"
Vệ Kiều cụp mắt nhìn văn kiện: "Đi ra ngoài đi.
"
Trương mụ không thể làm gì khác hơn là cung cung kính kính đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng đóng cửa Vệ Kiều ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng, suy nghĩ vài giây liền cầm điện thoại lên nhắn tin cho Tô Tử Ngạn: Ngày mai giúp nàng kiểm tra thật tỉ mỉ.
Tô Tử Ngạn vừa mới nằm xuống giường liền nhận được tin nhắn của nàng, lập tức trả lời: Ngươi tại sao lại đối với đứa nhỏ đó để ý như vậy? Thật sự muốn Kim Ốc Tàng Kiều sao?
Vệ Kiều thấy hắn nói hưu nói vượn liền im lặng, chưa kịp đáp lại Tô Tử Ngạn lại nhắn đến: Kiểm tra cái gì a?
Tô Tử Ngạn nhắn tin xong liền tựa ở bên giường, di động áp ở trên mặt, đợi đến khi hắn lại lần nữa nhấc điện thoại lên liền thấy những từ lãnh mạc đến mức có thể nhìn xuyên thấu qua màn hình.
—— ta muốn kiểm tra can tịnh*.
(*Đại khái như là trinh tiết đi)
!
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng Thập Nhất liền đã theo thói quen mà mở mắt ra, nàng lập tức muốn đứng dậy thay quần áo, khi chuẩn bị rời giường mới nhớ tới hiện tại đã không phải đang ở trong Vương gia, nàng ngồi ở bên giường, ngẩng đầu nhìn đèn thủy tinh toả sáng, còn có hoàn cảnh xa lạ xung quanh, cách giường không xa có một tấm gương chạm đất, nàng nghiêng đầu liền có thể nhìn thấy bản thân ở trong gương.
Mặc một bộ y phục trắng tinh chưa từng mặc qua, tóc dài rối tung trên đầu, trên trán còn đang quấn băng gạc, bởi vì mới