Vệ Kiều nghe qua vô số lần nhịp tim của mình, trầm ổn, bình tĩnh, phát bệnh, cuồng loạn, nàng đều là từ máy móc mà nghe được, chưa từng nghĩ đến có một ngày nhịp tim sẽ xuyên qua đến màng nhĩ, phát ra mãnh liệt chấn động, còn, hỗn loạn.
Trong chớp mắt khi bị hôn lên nàng liền đẩy Thập Nhất ra, đôi mi thanh tú cau chặt: "Thập Nhất?"
Thập Nhất vẫn là ngửa đầu, gương mặt ửng đỏ, hai mắt long lanh, lòng bàn tay nắm lấy nàng đặc biệt nóng, không giống như say rượu thông thường, giống như là —— Vệ Kiều rủ mắt xuống, tiếp tục gọi: "Thập Nhất?"
Vệ Kiều vỗ vỗ đôi má Thập Nhất, nhiệt độ mà bàn tay chạm đến liền rất cao, Thập Nhất cảm thấy nơi được bàn tay Vệ Kiều chạm vào vô cùng mát mẻ, hết sức dễ chịu, nàng một bên nhìn chằm chằm vào Vệ Kiều một bên dùng mặt cọ lấy bàn tay Vệ Kiều, động tác giống như mèo con, ánh mắt phóng túng lớn mật.
Vệ Kiều thấy nàng như vậy liền bất đắc dĩ nói: "Thập Nhất, có nhận ra ta không?"
Thập Nhất cười: "Tam tiểu thư.
"
Nàng vẫn là không thả Vệ Kiều ra, khi nói chuyện vẫn ôm lấy người kia, đôi má cọ vào lòng bàn tay Vệ Kiều, cảm thấy không thoải mái, dứt khoát tiến đến áp mặt vào bên cạnh đôi má Vệ Kiều, cọ cọ, hô hấp của Vệ Kiều có chút tắc nghẽn, muốn lui về phía sau, không biết làm sao lại bị ôm rất chặt, Vệ Kiều không thể tránh thoát, cứ như vậy lại bị khinh bạc lần thứ hai.
Chóp mũi tràn vào mùi thơm nồng đậm, mang theo tác dụng như muốn đầu độc người, khi nàng dùng sức cọ lên gò má mình nhịp tim của Vệ Kiều liền vô duyên vô cớ mà nhanh hơn, so với vừa rồi càng nhảy nhanh thêm nhiều lần, trái tim rốt cuộc không chịu nổi tầng suất cao như vậy, nàng kêu lên một tiếng, mềm ngã xuống bên cạnh Thập Nhất.
Đau, từ ngực truyền đến cơn đau kịch liệt, hô hấp nghẽn lại, Vệ Kiều vừa định gọi Thập Nhất lấy thuốc khóe môi liền bị hôn lấy, lần này là rắn rắn chắc chắc, không chỉ như chuồn chuồn lướt nước, Thập Nhất chưa từng hôn môi, nàng chỉ là dựa vào bản năng khẽ cắn nhẹ khóe môi Vệ Kiều, đầu lưỡi chui vào khoang miệng Vệ Kiều mà càn quét, đòi lấy hết thảy hương vị ngọt ngào, bên tai nghe được người kia gọi: "Thập Nhất! "
Thanh âm vụn vỡ càng giống như là mời gọi.
Trên trán Vệ Kiều thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, đôi môi bị phong bế, trái tim đang đập loạn co rút đau đớn, nàng có thể nhận ra đầu lưỡi linh hoạt của Thập Nhất đang lảng vảng, thân thể nổi lên phản ứng quỷ dị, loại cảm giác này, thật sự quá không tốt!
Tay nàng ôm ngực, trước khi không chịu được nữa mà hôn mê nàng liền cầm lấy điện thoại đặt dưới gối đầu, dùng sức đánh về phía Thập Nhất!
Trọng lượng trên người cứng đờ một lát, lập tức rời khỏi, nương theo sự rời khỏi đó nàng đồng thời còn nghe được thanh âm kinh hoảng của Thập Nhất: "Tam, Tam tiểu thư.
"
"Lấy thuốc.
" Trái tim Vệ Kiều đã thắt chặt đến mức tận cùng, ngón tay nàng từng đợt phát run, thân thể cũng khẽ run, Thập Nhất thấy vậy cũng không để ý tới chuyện gì khác chỉ nhanh chóng tìm thuốc trong túi xách, lấy ra hai viên đưa cho Vệ Kiều, thấy nàng ngửa đầu nuốt xuống, ngay cả nước cũng không kịp uống.
"Ngài có ổn không?" Thập Nhất nhìn bộ dáng yếu ớt của nàng trái tim liền đau nhói, nút áo ngủ của Vệ Kiều mở ra một nửa, lộ ra nội y, khi hít thở ngực phập phồng rất lớn, tóc dài mất trật tự bung xõa, Thập Nhất không dám nhìn loạn, nàng chỉ là cúi đầu, sau ót từng đợt đau đớn, còn có cảm giác xấu hổ không ngừng ập tới.
Nàng vừa rồi thế nhưng lại làm chuyện như vậy với Tam tiểu thư.
Nàng thật sự là sắc đảm ngập trời!
Thập Nhất xấu hổ đến hận không tìm được một cái hố để chui xuống!
Vệ Kiều uống thuốc xong tựa vào đầu giường, chậm rãi cài lại nút áo ngủ, kéo chăn qua đắp lên người, cuối cùng mới nói: "Buổi tối uống cái gì?"
Thập Nhất nghe nàng hỏi liền ngẩng đầu nhìn nàng, vành mắt ửng đỏ, mắt nước lưng tròng, nàng lắc đầu: "Không có.
"
Vệ Kiều thấy vậy nhẹ giọng ho khan, nói: "Duỗi tay ra.
"
Thập Nhất duỗi đôi tay ra, lòng bàn tay vẫn còn đang chảy mồ hôi, nóng hổi, đầu ngón tay lạnh buốt của Vệ Kiều điểm ở trên, nói khẽ: "Có cảm giác gì.
"
Thập Nhất cắn răng không lên tiếng, Vệ Kiều không kiên nhẫn: "Nói chuyện.
"
"Rất, rất dễ chịu.
"
Nàng thành thật như vậy, Vệ Kiều lại ho nhẹ vài tiếng, hô hấp có chút dồn dập, Thập Nhất vội vàng nói: "Tam tiểu thư, ngài nghỉ ngơi trước đi, ta không lên giường, ta cam đoan.
" Nàng nói xong sợ Vệ Kiều không tin, giơ tay lên chỉ: "Bằng không ta đi ra ngoài có được không?"
Sợ mình sẽ lần nữa làm tổn thương đến cảm xúc của nàng, Vệ Kiều nhẹ nhàng lắc đầu: "Trên người còn chỗ nào không thoải mái không? Không cần gạt, nói thật cho ta biết.
"
Thập Nhất đành phải đem những nơi không thoải mái trên thân thể nói cho Vệ Kiều, cuối cùng còn nói: "Thực xin lỗi Tam tiểu thư, ta không phải cố ý, ta không biết tại sao—— thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi.
"
Thanh âm mang theo nức nở, nàng vừa rồi thật sự không khống chế được bản thân, giống như phát thần kinh.
Vệ Kiều nhẹ giọng ngắt lời nàng, hỏi: "Mùi hương trên người của ngươi, ai đưa cho ngươi?"
"Hương?" Não bộ của Thập Nhất hỗn độn suy nghĩ một lúc, dùng thanh âm rất thấp nói: "Là Đỗ tiểu thư.
"
Vệ Kiều đỡ trán, nói với Thập Nhất: "Đi xối nước một chút.
"
Thập Nhất ngu ngốc đến mấy cũng ngộ ra ý tứ trong đó, nàng không ngờ tàng phẩm mà Đỗ Nguyệt Minh nói chính là ý tứ này, bất quá ngẫm lại khẳng định cũng sẽ không phải là dưỡng phẩm gì a, nàng thực ngốc!
Trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng nước chảy, Vệ Kiều tựa vào đầu giường, uống ly nước ấm, nhịp tim đã gần như bình ổn lại, sự hỗn loạn vừa rồi dường như chỉ là ảo giác, thế nhưng loại cảm giác khi hai bờ môi chạm vào nhao, sự mềm mại kề sát kia nàng lại không thể xóa nhòa, vừa nghĩ đến, nhịp tim lại tăng nhanh.
Nàng nhắm mắt lại, đầu lưỡi lướt qua bờ môi, có chút giống như kim châm.
Thập Nhất hôn không có kỹ thuật gì đáng nói, hoàn toàn chỉ dựa vào bản năng, khẽ cắn mút lấy nàng, thỏa thích đòi lấy, Vệ Kiều chưa từng nghĩ đến bản thân có một ngày sẽ bị cưỡng hôn, càng không có nghĩ tới, sau khi bị cường hôn, bản thân rõ ràng còn có chút lưu luyến.
Nàng thật sự là, thần chí không tỉnh táo a.
Khi Thập Nhất ra khỏi phòng vệ sinh liền nhìn thấy Vệ Kiều nằm ở bên giường, nàng không dám đi qua, mà là đứng ở rất xa nói: "Tam tiểu thư, ngài nghỉ ngơi trước đi.
"
Vệ Kiều nghiêng đầu nhìn nàng, nói: "Tới đây.
"
Thập Nhất yên lặng, vẫn là đi qua, nhưng mà không dám lên giường, chỉ đứng ở bên giường, cúi đầu, hai tay vặn lấy vạt áo ngủ, Vệ Kiều thấy vậy nói khẽ: "Không có việc gì, lên giường nghỉ ngơi a.
"
"Nhưng mà ta vừa rồi! "
Vệ Kiều ngắt lời nàng: "Ta nói không sao là không sao.
"
Cho tới bây giờ Thập Nhất đều là không dám làm trái quyết định của nàng, lần này lại không có nghe theo, chỉ đứng nguyên tại chỗ, nói với Vệ Kiều: "Thực xin lỗi Tam tiểu thư, ta muốn ngủ trên ghế sofa a.
"
"Lên đây.
" Ngắn gọn, lạnh nhạt, giọng nói đã là tràn ngập sự mất kiên nhẫn, Thập Nhất cắn răng đi đến bên kia giường, vén chăn lên nằm xuống, nghiêng người, Vệ Kiều nhìn hành động của nàng sau đó đưa tay tắt đèn ngủ, trong phòng lần nữa khôi phục sự an tĩnh.
Ai cũng không ngủ được, nhưng cũng không ai lên tiếng, Vệ Kiều mở to mắt nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, sau một hồi lâu mới hỏi: "Có nghĩ đến chuyện tìm người nhà của mình hay không?"
Thập Nhất đang sám hối chuyện vừa rồi, lòng tràn đầy áy náy, lúc này nghe nàng