Ngày hôm sau thật sự giống như lời Vệ Kiều nói, tuyết ngừng rơi, nhưng mà bởi vì nửa đêm qua có mưa, đường đi bị đóng băng, cho nên lái xe cũng không phải quá trôi chảy, cũng may tuyết đọng trên đường đã được xử lý toàn bộ, cho nên không quá ảnh hưởng khi các nàng đi ra ngoài.
Xe là Bùi Thiên lái, nhà hắn ở Giang thành, ăn tết xong còn đến Vệ gia hai lần, thấy Vệ Kiều không có việc gì mới yên tâm rời đi, trên đường xe cộ rất ít, bóng người vội vàng, Thập Nhất cùng Vệ Kiều nắm tay ngồi ở ghế sau xe, trên gương mặt nàng còn có chút hối hận, mở miệng nói: "Hay là chúng ta về nhà đi?"
Trời lạnh, Vệ Kiều vừa ra khỏi cửa tay liền rất lạnh, Thập Nhất nắm tay người kia, khe khẽ xoa xoa, Vệ Kiều nhận ra thái độ cẩn thận của nàng liền lắc đầu nói: "Không cần, ta đến Đỗ gia vừa vặn cũng có việc."
Thập Nhất ngẩng đầu: "Tìm Đỗ Nguyệt Minh sao?"
Vệ Kiều mỉm cười: "Tìm ca ca của nàng."
Lúc này Thập Nhất mới miễn cường gật đầu, nói: "Ân."
Nàng biết rõ trong khoảng thời gian này Vệ Kiều bận rộn nhiều việc, tuy rằng mỗi ngày ở nhà cùng nàng, nhưng mà công sự hầu như là chưa từng đứt đoạn, còn có những cuộc hợp từ xa, lúc trước nàng luôn biết Vệ Kiều bận rộn, nhưng mà không ngờ người kia lại bận rộn như vậy, khó trách thân thể người kia luôn là phát bệnh, Thập Nhất là lo lắng lại đau lòng, nhưng mà cũng không có cách nào, nàng chỉ có thể liều mạng học tập, liều mạng nỗ lực, liều mạng trở nên tốt hơn, như vậy mới có thể giúp Vệ Kiều chia sẻ một chút.
Vệ Kiều biết rõ tiểu tâm tư của nàng, mỗi đêm trước khi ngủ, nàng luôn thích áp vào lồng ngực mình lắng nghe nhịp đập yếu ớt kia một chút, nhiều lần thức giấc nửa đêm nàng vừa di chuyển liền có thể nhận ra Thập Nhất ôm lấy cánh tay của nàng thật chặt, Thập Nhất không phải là người thiển miên, chỉ là người kia quá quan tâm.
Nhưng mà nàng cũng không thể làm gì được, nàng muốn để Thập Nhất trưởng thành chậm một chút, nhưng mà thời gian không cho phép.
Trong xe nhất thời an tĩnh, Vệ Kiều nghiêng đầu nhìn Thập Nhất, nhìn thấy đôi mắt nàng có đạm đạm quầng thâm, tuy rằng đã dùng phấn lót che đi, nhưng tới gần vẫn là có thể nhìn thấy một chút.
Tối hôm qua nàng nhất định là ngủ không ngon.
Sau lời nói kia của nàng Thập Nhất ngược lại là lãnh tĩnh hơn rất nhiều, sau khi lên giường cũng không quấn quít lấy nàng ôm một cái hôn một cái giống như lúc trước, ngược lại là nằm lại gần nàng, nói muốn hát cho nàng nghe, Vệ Kiều không ngờ bản thân lớn như vậy, còn cần người dỗ đi ngủ, nhưng mà sự thật là, nàng được dỗ đến ngủ thiếp đi a, sáng nay nhìn Thập Nhất, lại là bộ dạng một đêm không ngủ.
Trước khi hai người lên xe đều rất ăn ý mà không nhắc đến chuyện tối hôm qua, sau khi lên xe Thập Nhất cũng giống như mọi khi mà giúp nàng làm ấm tay, còn thỉnh thoảng dùng bàn tay cọ lên đôi má Vệ Kiều, hỏi nàng: "Có lạnh hay không?"
Lòng bàn tay ấm áp đảo qua da thịt, Vệ Kiều nhẹ nhàng lắc đầu: "Không lạnh."
Bên cạnh chính là một lò sưởi ấm nhỏ, trong lòng ấm áp, làm sao lại lạnh được?
Thập Nhất nghe nàng đáp lời cũng giãn hàng lông mày ra, đáy mắt như có ánh sao lấp lánh.
Rất nhanh các nàng liền đến Đỗ gia, Đỗ Nguyệt Minh giỏi về giao tiếp, bằng hữu rất nhiều, xem như hắc bạch đều ăn thông, người ngoài đều nói nàng là Hoa Hồ Điệp, không chỉ là chỉ nàng chịu khó thay đổi bạn gái, cũng là để chỉ nàng giao tiếp rộng rãi, cho nên khi Vệ Kiều cùng Thập Nhất tiến đến, đã nhìn thấy ở cửa ra vào đậu rất nhiều xe, Thập Nhất vừa xuống xe liền nghe đến Đỗ Nguyệt Minh gọi: "Thập Nhất!"
Thanh sắc thanh thúy, nàng quay đầu nhìn, đã thấy Đỗ Nguyệt Minh mặc tiểu lễ phục đứng ở cửa ra vào, trên tay nàng cầm ly đế cao, tóc búi cao, cả người đều là thần thái sáng láng, bên cạnh còn có một người bạn gái đứng cùng, Thập Nhất và Vệ Kiều nhìn nhau một cái, cùng đi qua, Đỗ Nguyệt Minh nói: "Không ngờ Vệ tổng cũng cùng tới a."
Nàng nói xong hướng Thập Nhất nheo mắt cười.
Vệ Kiều tới tham gia yến hội của nàng, nếu là trước kia liền không cần nghĩ, khẳng định là chuyện không thể nào, nhưng bởi vì có Thập Nhất, Vệ Kiều thế nhưng liền đến, lúc trước Đỗ Nguyệt Minh còn có chút lo lắng cho rằng tin tức sai lầm, bây giờ nhìn đến thân ảnh của Vệ Kiều trong lòng liền thả lỏng, Vệ Kiều nhất định không biết, tiểu tỷ muội của nàng ở bên trong đều sắp tranh luận đến nổ tung rồi, đang chờ nhìn thấy Vệ Kiều.
Người bạn gái bên Đỗ Nguyệt Minh Thập Nhất không biết, chỉ cảm thấy có hai phần quen mắt, giống như đã từng nhìn thấy trên TV, nàng đứng ở bên cạnh nghe Đỗ Nguyệt Minh giới thiệu: "Vị này chính là Tiêu Trúc, bằng hữu của ta."
"Đây là Vệ tổng, bằng hữu của nàng, Thập Nhất."
Tiêu Trúc chớp mắt vài cái, trên gương mặt mang theo hai phần kinh ngạc, nàng đã sớm nghe Đỗ Nguyệt Minh và các tiểu tỷ muội của nàng nói hôm nay Vệ Kiều sẽ đến, lúc đó nàng còn chưa tin, dù sao Vệ Kiều và Đỗ Nguyệt Minh, căn bản cũng không phải là cùng một tầng lớp, lúc trước nàng tiếp nhận quảng cáo của Vệ Thiên, cũng muốn nhân cơ hội mà tiếp cận người được toàn Giang thành kính ngưỡng, nhưng chính là đáng tiếc, từ đầu đến cuối, nàng ngay cả mặt của Vệ Kiều cũng chưa từng nhìn thấy, mọi thứ đều là trợ lý của Vệ Kiều, Bùi Thiên chịu trách nhiệm, nghe nói Vệ Kiều không thích giao tiếp, càng không thích giao hữu ồn ào, hành tung rất thần bí, quỷ mới biết hôm nay thế nhưng lại xuất hiện ở đây!
Thật đáng ngạc nhiên!
Có lẽ thời gian nàng trầm mặc quá dài, Đỗ Nguyệt Minh ho nhẹ: "Tiêu Trúc?"
Tiêu Trúc hoàn hồn, có chút ngượng ngùng nói: "Thật có lỗi, nhìn thấy Vệ tổng nên quá kinh ngạc, mong ngài đừng trách."
Nàng nói xong hướng Vệ Kiều vươn tay, đôi mi thanh tú của Vệ Kiều cau lại, nâng mắt nhìn nàng, đuôi lông mày sắc bén, Đỗ Nguyệt Minh liền nói: "Đi đi đi, vào đi thôi."
Vệ Kiều có tính khiết phích chính là chuyện cả Giang thành đều biết, Tiêu Trúc này là đầu óc có vấn đề a? Còn muốn nắm tay? Lúc trước thấy nàng có chút cơ trí, hiện tại xem ra, bản thân thật đúng là nhìn lầm rồi.
Sắc mặt Đỗ Nguyệt Minh có chút trầm xuống, ẩn ẩn lộ ra mất hứng.
Vệ Kiều và Thập Nhất được nàng mời đến phòng tiếp khách, có vài người đang ngồi bên trong đều mở to mắt, có người có xoa xoa mắt, kinh ngạc nói: "Đây không phải là Vệ Kiều sao??"
"Nàng sao lại đến đây?"
"Ông trời ơi a, này là ai mời tới a?"
"Đỗ Nguyệt Minh thật quá kinh khủng rồi, vị Phật gia này đều có thể mời đến được!"
"A, bỗng nhiên muốn chụp một tấm ảnh lưu niệm a!"
Vệ Kiều không bận tâm mà cùng Thập Nhất đi vào, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người nàng nghiêng đầu nói: "Ta lên lầu tìm Đỗ tổng trước, ngươi cùng Đỗ tiểu thư vui chơi một hồi."
Thập Nhất thấy nàng muốn đi liền níu tay nàng lại, đôi mắt mọi người lại là muốn rơi ra, nữ nhân có tính khiết phích vô cùng nặng kia giờ phút này chỉ là dịu dàng nhìn người ở trước mặt, còn thuận tiện vỗ vỗ tay người kia: "Một chút sẽ trở lại."
Thập Nhất không để ý đến thần sắc kinh ngạc của mọi người, lại nói: "Ta đi lên với ngươi a?"
Vệ Kiều lắc đầu: "Không cần, ngươi hiếm khi đi ra ngoài, hảo hảo vui chơi."
Thập Nhất không có cách nào đành thở dài, Vệ Kiều rút tay lại, trước ánh mắt không thể tin nổi của mọi người, vuốt vuốt đỉnh đầu Thập Nhất, thanh âm hơi thấp xuống, dịu dàng: "Đi đi."
Sau khi hít vào một hơi, Vệ Kiều giẫm giày cao gót đi lên lầu hai, thư phòng của Đỗ Nguyệt Hàn.
Sau khi nàng rời đi, dưới lầu chìm vào sự trầm mặc quỷ dị, cũng không ai lên tiếng, các nàng dùng một loại ánh mắt không thể lý giải nổi mà nhìn chằm chằm vào Thập Nhất, Đỗ Nguyệt Minh nhìn thấy ánh mắt sững sờ của các nàng liền cũng không nói nhiều, cảm giác nuốt không trôi từ chỗ Tiêu Trúc vừa rồi đã được hóa giải, ngày thường nàng cùng những tiểu tỷ muội này nói hai người ngọt ngào ân ái, các nàng còn nói mình mặt dầy, hiện tại tận mắt nhìn thấy, không cần nói cũng biết nàng có bao nhiêu hả dạ a!
Nếu không phải không đúng thời cơ, Đỗ Nguyệt Minh thật sự chính là muốn cười to ba tiếng!
"Đều thất thần làm gì, muốn ăn liền ăn, muốn uống liền uống, phải vui vẻ một chút, đứng lên di chuyển a!" Sau một chút mơ hồ ngắn ngủi, Đỗ Nguyệt Minh tiếp chuyện mọi người, Thập Nhất lập tức được xem như quốc bảo mà bị mọi người bắt chuyện: "Tỷ muội, ngồi ở đây!"
"Ngồi ở chỗ của ta a!"
"Đến đến đến!"
Thập Nhất có chút lúng túng mà nhìn các nàng, cũng may nàng nhìn thấy hai người có chút quen mặt trong nhóm chat ngày thường, nàng đi qua, ngồi xuống bên cạnh các nàng, tiếp nhận sự khoản đãi nhiệt tình còn không nói, vài phút sau trên tay nàng tất cả đều là đồ trang sức đồ trang điểm a.
"Đây là ta mới mang từ nước ngoài về, dùng siêu cấp tốt, Thập