Thẩm Tố Thanh bị đánh!
Mọi người trợn mắt há hốc miệng nhìn một màn trước mắt, trong ánh mắt Thẩm Tố Thanh mang theo sự kinh ngạc sững sờ, tay nàng từ từ nâng lên đặt trên gương mặt của mình, vừa rồi mặc dù chỉ là khe khẽ chạm vào, cũng không đau, nhưng mà một cái chạm này so với hung hăng tát nàng ba cái còn muốn thấm hơn! Vệ Kiều sao lại dám đánh nàng! Còn dám để tiện nhân Thập Nhất này đánh nàng!
Thần sắc của Thẩm Tố Thanh có chút điên cuồng, từ nhỏ đến lớn nàng còn chưa từng bị ủy khuất như vậy, lúc đó khi nàng muốn cùng Vương Vĩnh Thuận thành thân, người của Thẩm gia cũng không nỡ nói ra nửa câu ngoan thoại, chỉ là nói nàng tự giải quyết cho tốt, đừng nói chi là đụng đến nàng, nàng lớn như vậy, chính là lần đầu có người dám đánh nàng!
Thẩm gia ở Giang thành cũng là có mặt mũi, nếu như việc hôm nay bị truyền ra ngoài, mặt mũi của Thẩm Tố Thanh nàng, mặt mũi của Thẩm gia nàng, để ở đâu!
"Vệ Kiều!" Thẩm Tố Thanh cắn răng: "Ngươi đừng khinh người quá đáng!"
Trong lòng nàng, tuy rằng Vệ Kiều không dễ chọc, chỉ là cũng từng có quan hệ hôn ước với Thẩm gia, nàng hiện tại thế nhưng lại ở trước mặt nhiều người như vậy phủi đi mặt mũi của mình, lại chỉ là bởi vì một người giúp việc, thật là quá đáng! Thực sự là quá phận!
Thần sắc của Vệ Kiều rất bình tĩnh mà nhìn nàng, lạnh nhạt nói: "Vương phu nhân, chuyện khi dễ người như vậy, không là sở trường của ngươi sao? Có muốn ta nhắc nhở ngươi một chút hay không, Thập Nhất vì cái gì lại trộm nhẫn của ngươi, a, cũng không thể nói là trộm, hẳn là ngươi cố ý âm thầm đưa cho nàng, để tiện có lý do đuổi nàng đi, tại sao vậy chứ? Ta nghĩ, có khả năng là liên quan đến tiên sinh nhà ngươi đi?"
Có liên quan đến tiên sinh của nàng, đó không phải là Vương Vĩnh Thuận sao, Vương Vĩnh Thuận mọi người là có biết một chút, sau khi kết hôn cũng không có bao nhiêu thành thật, thường xuyên xuất nhập nơi phong nguyệt, có vài lần còn bị Thẩm Tố Thanh bắt được chân tướng, cũng bởi vì như vậy, Thẩm Tố Thanh mới không có mặt mũi gặp nhóm tiểu tỷ muội.
Nguyên lai là như vậy, sợ Vương Vĩnh Thuận nhìn trúng Thập Nhất, cho nên nàng mới vu cáo hãm hại Thập Nhất trộm đồ, đuổi Thập Nhất đi.
Ánh mắt mọi người nhìn nàng liền thay đổi, các nàng cũng không phải là ngày đầu tiên ở cạnh Thẩm Tố Thanh, nàng có tính cách thế nào trong lòng mọi người đều biết rõ, nói cách khác, loại chuyện này, thật sự là nàng có thể làm ra được!
Thẩm Tố Thanh vừa mới bị đánh, hiện tại lại bị oan uổng, hơn nữa ánh mắt trào phúng của mọi người ném đến, nàng vốn bởi vì Vương Vĩnh Thuận mà đã không còn mặt mũi trước nhóm tỷ muội này, hiện tại càng là mất đi lý trí, cuồng loạn quát: "Vệ Kiều, ngươi nói càn!"
Nàng nói xong nâng tay lên, nhấc lên một trận gió, mọi người dường như đang xem một màn chiếu chậm, nhìn thấy bàn tay của nàng nâng lên tiến sát đến gương mặt Vệ Kiều!
Có vài người nhát gan đều đã nhắm hai mắt lại.
Không có âm thanh vang lên như trong dự liệu, cánh tay Thẩm Tố Thanh bị Thập Nhất nắm lấy thật chặt, thần sắc của nàng không có khúm núm giống như dĩ vãng, gương mặt trầm xuống, ánh mắt trong trẻo, có lẽ ở bên cạnh Vệ Kiều một thời gian, liền có hai phần giống như người kia, ánh mắt Thập Nhất nhìn chằm chằm vào Thẩm Tố Thanh, rất dùng sức mà nắm chặt lấy tay Thẩm Tố Thanh, dường như muốn bẻ gãy cổ tay Thẩm Tố Thanh, đau đến mức trên trán Thẩm Tố Thanh rịn ra mồ hôi, thân thể phát run lên.
Thập Nhất thấy vậy cũng không buông tay ra, ngược lại hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Ánh mắt hung dữ, mọi người đều kinh ngạc trước một màn chuyển biến này, tiểu bạch thỏ im lặng không nói một lời nào ở trước mặt các nàng vừa rồi, ngay cả cười rộ cũng đều là yếu ớt, giờ phút này lại là mang thái độ khác thường, trở nên sắc bén.
Điểm nghịch lân* của Thập Nhất chính là Vệ Kiều, ai cũng không thể chạm vào!
(*Đại khái là điểm gây bùng nổ trong lòng mỗi người không ai được đụng đến)
Thẩm Tố Thanh thế nhưng còn muốn động thủ, bình thường ngay cả ôm người kia nàng đều không nỡ dùng sức, làm sao có thể cho phép người khác đụng đến người kia!
Thần sắc Thập Nhất là cố chấp, dường như là muốn hỏi cho ra được kết quả: "Ngươi muốn làm gì?"
Tay phải của Thẩm Tố Thanh bị nàng nắm vô cùng chặt, rút ra không được cũng không có biện pháp nhúc nhích, Thập Nhất dường như là đem khí lực toàn thân tập trung ở trên tay, rất có tư thế không hỏi ra kết quả liền sẽ không buông tay, cổ tay Thẩm Tố Thanh truyền đến cảm giác đau nhức: "Buông, buông ta ra!"
Đau đớn làm cho thanh âm của Thẩm Tố Thanh thay đổi âm điệu, Thập Nhất cũng không có buông tay, vẫn là Vệ Kiều đặt bàn tay lên vai nàng, nói khẽ: "Thập Nhất.
"
Lúc này Thập Nhất mới ngoan ngoan buông tay ra.
Thẩm Tố Thanh oán độc mà nhìn hai người, ánh mắt nhìn Thập Nhất là hung ác tàn bạo chưa từng thấy, tiểu cô nương trước kia ở trong nhà nàng nói chuyện cũng không dám ngẩng đầu lên, chỉ là để đánh chịu mắng, bị Vệ Kiều dưỡng thành một con sư tử nhỏ, gặp người liền cắn!
Bầu không khí trong phòng tiếp khách có chút vắng vẻ, Đỗ Nguyệt Minh, chủ nhân của buổi tụ hội nhìn nhìn Vệ Kiều, lại nhìn nhìn Thẩm Tố Thanh, cuối cùng nói: "A Nguyên, tiễn khách!"
A Nguyên nhanh chóng đi tới, nhìn hai bên một chút, không biết là nên tiễn ai, cuối cùng hắn đứng ở bên cạnh Vệ Kiều, Đỗ Nguyệt Minh hung hăng thưởng cho hắn một bạo hạt dẻ: "Thần kinh, ngươi lại tiễn sai người! Nhanh tiễn Vương phu nhân rời đi.
"
Trên mặt Thẩm Tố Thanh thủy chung âm u, trừng mắt nhìn Vệ Kiều cùng Thập Nhất sau đó quay đầu rời đi, phòng tiếp khách vẫn là im lặng như tờ, Đỗ Nguyệt Minh cười ngượng: "Mọi người tiếp tục a.
"
Làm sao còn có thể tiếp tục, sau khi Thẩm Tố Thanh rời đi ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Thập Nhất cùng Vệ Kiều, hôm nay cuộc nháo kịch này, thật sự là bình sinh khó gặp, kỳ quan, kỳ quan a.
Đỗ Nguyệt Minh cũng liền thở dài, nàng chính là muốn tổ chức một buổi tụ hội, làm sao biết được sẽ trở nên ồn ào như vậy, còn huyên náo đến rất căng thẳng, bất quá nàng cũng cảm thấy Thẩm Tố Thanh đáng đánh, cái miệng đó, thật sự là ít bị ăn đòn a!
Thập Nhất đứng trước mặt Đỗ Nguyệt Minh, có chút áy náy mà nói: "Thật xin lỗi a Nguyệt Minh, buổi tụ hội của ngươi, bị ta làm hỏng rồi.
"
"Nói cái gì a.
" Đỗ Nguyệt Minh trợn mắt nhìn một cái: "Cũng không phải là lỗi của ngươi.
Là ta mắt mù mời nhầm người a.
"
Vệ Kiều nghe xong hai người nói chuyện phiếm liền cúi đầu nói: "Còn muốn vui chơi sao?"
Thập Nhất lắc đầu, nàng vốn liền không muốn đến, sau khi đi vào luôn là chờ Vệ Kiều xuống lầu, những người này nàng đều không quen thuộc, cũng không thích ở những nơi đông người, cho nên nàng liền đáp lại: "Chúng ta về nhà đi.
"
Đỗ Nguyệt Minh đứng ở sau lưng hai người: "Thập Nhất a, thực xin lỗi , sáng mai ta đến cửa thỉnh tội!"
Thập Nhất bị tư thế khoa trương của nàng chọc cười, lắc đầu: "Không cần.
"
"Cần a, Tam tiểu thư không để ý đi?" Đỗ Nguyệt Minh tự hỏi tự đáp: "Vậy khẳng định là không để ý, dù sao ta cũng đã từng cống hiến tàng phẩm tốt nhất a, các ngươi dùng hết chưa?"
Vệ Kiều:!
Luận da mặt dày, ai cũng không lợi hại bằng Đỗ Nguyệt Minh.
Sau khi lên xe cũng không có lập tức về nhà, Vệ Kiều để Bùi Thiên lái xe đến khu thương mại ở phụ cận, vừa đón tết xong, trước cửa khu thương mại đều là treo lồng đèn đỏ, vui tươi hào hứng, Vệ Kiều nắm tay Thập Nhất xuống xe, chống lại ánh mắt khó hiểu của nàng liền giải thích: "Hiếm khi đi ra ngoài, dạo chơi một chút a.
"
Vừa đón tết xong, khu thương mại cũng không có đông người, rất quạnh quẽ, một nơi to như vậy chỉ có vài bóng người đi đi lại lại, sàn nhà bóng loáng, trên cửa kính hằn in lên một đôi bóng hình