Thập Nhất lần thứ hai đưa Vệ Kiều lên phi cơ, tâm tình cùng lần thứ nhất là hoàn toàn khác biệt, nàng biết rõ Vệ Kiều nói thật, nếu như nàng có quyết định này, người kia không những chia tay, cũng sẽ không nhận trái tim này của mình, đối với một vài vấn đề đúng sai, Vệ Kiều luôn là phi thường cố chấp, dù cho người kia sủng nàng, yêu nàng, nhưng sẽ không phải là không có nguyên tắc.
Nàng hiện tại, đã trở thành điểm mấu chốt của Vệ Kiều.
Thập Nhất không biết nên khóc hay nên cười, nàng hi vọng Vệ Kiều có thể ích kỷ một chút, có thể vì bản thân lo lắng nhiều một chút, có thể giống như rất nhiều bệnh nhân không từ thủ đoạn mà mong muốn sống sót, nhưng mà người kia không phải.
Nàng là Vệ Kiều
Là Tam tiểu thư tốt nhất trên đời.
Làm sao có thể tiếp nhận trái tim của Thập Nhất.
Thập Nhất nhìn Vệ Kiều lên máy bay sau đó xoay người rời đi, khi trở lại phòng nhìn đến quần áo Vệ Kiều còn treo ở ban công không có mang đi, nàng lấy xuống ôm vào lòng, vùi mặt vào đó, đau đớn khóc thành tiếng.
Sau khi hung hăng phát tiết Thập Nhất mới mở to đôi mắt sưng đỏ, nàng ôm lấy quần áo Vệ Kiều trở về phòng ngủ trưa một chút, buổi chiều lại giống như không có chuyện gì mà đi làm, Đỗ Nguyệt Minh mang vẻ mặt bát quái tiếp cận, cười tủm tỉm nói: "Đoán xem tối hôm qua ta qua đêm ở đâu a.
"
Thập Nhất vừa làm việc vừa đáp lại nàng: "Ngươi đuổi tới rồi sao?"
"Thông minh a Thập Nhất!" Nàng tươi cười xấu xa: "Làm sao ngươi biết?"
Thập Nhất quay đầu nhìn nàng, một đôi mắt còn có chút sưng đỏ thủy nhuận, nét vui vẻ trên gương mặt Đỗ Nguyệt Minh dần dần biến mất, nghiêm trang nói: "Ngươi làm sao vậy? Khóc sao?"
Lời nói còn chưa dứt, lại nói nữa Thập Nhất liền sẽ chịu đựng không nổi, nàng nhanh chóng lắc đầu: "Không có, ngủ nhiều, hôm nay thức dậy liền đau mắt, xoa mắt a.
"
Đỗ Nguyệt Minh kéo gương mặt của nàng qua: "Ngươi cho rằng ta là hài tử ba tuổi? Rốt cuộc là làm sao vậy?"
Thập Nhất hé miệng: "Hôm qua Tam tiểu thư sang đây.
"
Đỗ Nguyệt Minh dỡ xuống sự lo lắng, vẻ mặt hiểu rõ: "Bị làm đến khóc sao?"
Thập Nhất:!
Cùng loại người trong đầu chỉ có hoàng tư tưởng* vĩnh viễn cũng không thể trò chuyện cùng một kênh được, bất quá tâm tình được giảm bớt chút áp lực, Thập Nhất nhìn Đỗ Nguyệt Minh, rõ ràng là cùng tuổi với Vệ Kiều, một người còn ngây ngô giống như vừa mới tốt nghiệp, một người khác lại là kinh nghiệm thương trường dầy dặn, không thể sánh được.
(*Đầu óc đen tối)
Trên người Vệ Kiều mang theo quá nhiều trách nhiệm, nhiều đến mức mỗi lần nghĩ đến nàng Thập Nhất liền không nhịn được mà đau lòng.
Cố gắng một chút nữa a.
Cố gắng một chút nữa, nàng có thể trở về giúp người kia.
Thập Nhất mang loại tâm tình này mà đối mặt với công việc, hai tháng sau, kỳ thực tập kết thúc mỹ mãn, Thập Nhất còn được quản lý lưu lại nói chuyện riêng, hỏi nàng có nguyện ý sau khi tốt nghiệp trực tiếp đến đây công tác hay không, có thể cho nàng đảm nhiệm chức vị Phó quản lý, Thập Nhất cười nhẹ lắc đầu, nhã nhặn từ chối.
Trở lại trường học, tâm tư Thập Nhất đơn thuần hơn rất nhiều, không còn bối rối vấn đề trái tim của nàng thích hợp với Vệ Kiều nữa, chỉ là vẫn không từ bỏ tìm kiếm hy vọng, mỗi lần có ngày nghỉ, nàng luôn là chạy đi khắp thế giới, hy vọng có thể tìm được một trái tim thích hợp, nàng cũng không dối gạt Vệ Kiều, mỗi lần lên phi cơ đều nói cho Vệ Kiều địa chỉ cùng hành tung của mình, Vệ Kiều thấy nàng cố chấp cũng không có biện pháp gì, để tùy ý nàng đi.
Tháng tư năm thứ hai sau khi đến Weiss, Weiss có hai danh ngạch đào tạo sâu, giáo sư tìm Thập Nhất, hỏi ý kiến của nàng, cảm thấy nàng có thể tiếp tục đào tạo sâu, Thập Nhất vốn chính là được đào tạo giữa chừng, có thể đạt được thành tích ưu tú như vậy trong vòng hai năm đã là hiếm thấy, nếu như có cơ hội đào tạo sâu hơn, tiền đồ chính là không thể đo lường, nhưng Thập Nhất lại không cần nghĩ ngợi mà lắc đầu: "Cám ơn giáo sư, ta vẫn là không đi a.
"
Giáo sư đẩy gọng kính, hòa ái nói: "Là bởi vì Vệ tổng sao?"
Thập Nhất suy nghĩ mỉm cười: "Là bởi vì bản thân.
"
Hai năm chia cách, đối với nàng mà nói, từng giây từng phút đều là một loại hành hạ, nàng không nguyện ý lại tiếp nhận bất luận sự ly biệt nào nữa, dù cho hai năm qua chưa học được hoàn toàn, nàng cũng muốn trở lại bên cạnh Vệ Kiều, đây là ước định của các nàng.
Chuyện tiếp tục đào tạo sâu này Thập Nhất cũng không có nói dối Vệ Kiều, thoải mái nói rõ với nàng, cũng nói bản thân không đồng ý, sẽ không đi, Vệ Kiều thanh âm nhẹ nhàng từ đầu bên kia truyền đến, đáp ứng: "Được.
"
Hai người dường như trở lại đoạn thời gian khi vừa mới nói yêu thương, đối với chuyện xét nghiệm lúc trước một chữ cũng không nhắc đến, Thập Nhất là không dám, nàng sợ hãi từ trong miệng người kia nghe được hai chữ chia tay, này so với giết chết nàng còn khó chịu hơn, về phần Vệ Kiều, Vệ Kiều là muốn chặt đứt ý nghĩ này của Thập Nhất, cho nên hai người mới rất ăn ý mà không nhắc lại chuyện này.
Cuối tháng tư, các học viên bắt đầu lần lượt tốt nghiệp, rất nhiều người cũng đã tìm được phòng ở mới, đang chờ nhà trường thả người, xuất thân từ Weiss cơ bản đều là tinh anh, được nhiều công ty chào đón, Thập Nhất cũng nằm trong số những học viên tốt nghiệp đúng hạn, về phần Đỗ Nguyệt Minh, bởi vì nhiều môn còn chưa hoàn thành, liền bị lưu lại, e rằng đến sang năm cũng là chưa thể tốt nghiệp, ngày lễ tốt nghiệp Đỗ Nguyệt Minh ôm lấy cánh tay Thập Nhất: "Đừng bỏ lại ta a, ngươi là phụ lòng người, đã nói dẫn ta tới, liền phải dẫn ta về, sao có thể vứt bỏ ta a!"
Nàng nhất khóc nhị náo tam thắt cổ, mượn rượu mà phát huy thập phần trôi chảy, Thập Nhất có chút đau đầu đỡ lấy nàng: "Nguyệt Minh.
"
"Gọi thân thiết như vậy làm gì, ngươi đều là muốn trở về Giang thành cùng Tam tiểu thư của ngươi song túc song phi a, hoàn toàn không quản một độc thân cẩu như ta, ta thật đáng thương a.
"
Ánh mắt các đồng học xung quanh đưa tới đây, tựa như Thập Nhất đã làm chuyện gì vạn ác bất xá, Thập Nhất bất đắc dĩ mà vuốt cái trán, nhỏ giọng nói: "Bạn gái của ngươi đến rồi a.
"
Đỗ Nguyệt Minh nghe xong lập tức ngẩng đầu, nhanh chóng thu lại bộ dạng say rượu dường như không biết gì vừa rồi, mở to đôi mắt hỏi: "Ở đâu?"
Thập Nhất thấy bộ dáng khẩn trương của nàng liền bật cười: "Lừa gạt ngươi.
"
Đỗ Nguyệt Minh đánh nàng hai cái.
Không giống như khi ở Giang thành, Đỗ Nguyệt Minh sang bên này trái lại đã hồi tâm không ít, trước kia bạn gái bên cạnh nàng là hai ba tháng đổi một lần, sau khi sang bên này, lại là rất vui vẻ truy đuổi theo phía sau cô nương kia ba tháng, đuổi tới nơi thực tập mới xác định mối quan hệ, Thập Nhất còn cho rằng chút tình cảm này của nàng cũng sẽ không lâu dài, không ngờ cho tới bây giờ, hai người vẫn là như keo như sơn, Đỗ Nguyệt Minh nhiều lần cảm thán cùng Thập Nhất, cũng không biết dây thần kinh nào không đúng, chính là cảm thấy cô nương kia tốt, không muốn rời khỏi.
Thập Nhất từng gặp