Trong phòng khách, thanh âm của Vệ Kiều nhàn nhạt: "Trương mụ, ngươi dạy dỗ nàng.
"
Sắc mặt âm trầm của Trương mụ chuyển biến tốt lên vài phần, đứng bên cạnh Thập Nhất, đem toàn bộ mọi thứ trong hộp mỹ phẩm lấy ra, quay đầu giải thích với Thập Nhất: "Trước tiên xoa cái này, bảo vệ da.
"
Giọng điệu và vẻ mặt của bà so với buổi chiều có chút không giống, Thập Nhất nhấc mắt nhìn, đối diện với nàng ngoan lệ mi phong*, Thập Nhất rụt vai, lập tức cúi đầu.
(*Đại khái là gường mặt lạnh lùng hung dữ)
Đôi mi thanh tú của Vệ Kiều thoáng cau lại.
"Tiểu thư?" Trương mụ thấy nàng bất động không nhịn được mà thúc giục: "Tiểu thư nhanh chóng trang điểm đi, Tam tiểu thư rất bận.
"
"Hảo.
" Thập Nhất liễm thần, tiếp nhận mỹ phẩm dưỡng da mà bà đưa tới, phía trên chai chai lọ lọ đều viết bằng tiếng Anh, nàng căn bản không nhận rõ trình tự nên sử dụng cái nào, Trương mụ đưa cái nào, nàng liền dùng cái đó, Trương mụ vừa quay đầu: "Sai rồi, ngươi làm sao có thể trực tiếp xoa lên mặt.
"
Vệ Kiều liếc mắt nhìn, Thập Nhất xoa lên mặt giống như một con mèo, không chú ý liều dùng, không có xoa đều, cũng may nàng trời sinh có gương mặt tinh xảo, chỉ là xoa lung tung như thế, lại có thể nhìn ra sự tinh nghịch mà trước đây không có, đặc biệt là một đôi mắt hiếu kỳ khi nhìn chằm chằm chiếc lọ, càng thêm vào hai phần ngây thơ đáng yêu.
Đây vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy dáng vẻ này trên gương mặt của đứa nhỏ kia, có chút, đáng yêu?
Trong đầu Vệ Kiều chợt lóe lên suy nghĩ này, nàng khựng lại vài giây, nói với Trương mụ: "Được rồi, để nàng tẩy trang.
"
Trương mụ không rõ vì sao: "Không trang điểm nữa sao?"
Vệ Kiều nhàn nhạt ân một tiếng, Thập Nhất căng thẳng nghiêng đầu nhìn nàng, thấy nàng nghiêng mặt, vẻ mặt lãnh đạm, Thập Nhất còn chưa nghĩ thông lý do, Trương mụ liền lôi kéo nàng đi vào phòng vệ sinh tẩy trang.
Sau khi ra ngoài vẫn là tố diện triều thiên*, mang giày cao gót bước đi bất ổn, Vệ Kiều nhíu mày: "Đổi cho nàng một đôi giày khác.
"
(*Bắt nguồn từ tích về chị gái của Dương Quý Phi thời Đường là phu nhân nước Quắc thường không trang điểm khi gặp Hoàng thượng.
Đại khái là chỉ mặt mộc)
Trương mụ lại bận rộn một trận, nửa giờ sau, hai người mới cùng nhau lên xe, Thập Nhất vẫn ngồi sắt bên cửa xe, nàng nhỏ giọng nói: "Tam tiểu thư, ngài là đang tức giận sao?"
Trong bóng tối, nàng phát hiện lệ nhãn của Vệ Kiều quét tới, Thập Nhất lập tức thẳng tắp sống lưng nói: "Ta sẽ học.
Ta sẽ học trang điểm.
"
Thanh âm lương bạc của Vệ Kiều vang lên ở bên tai nàng, mang theo mùi thơm mát lạnh: "Quên đi.
"
Quên đi, Thập Nhất bởi vì hai chữ này mà nhịp tim lại đập tăng nhanh vài giây, cuối cùng cắn răng nép vào bên cạnh cửa, thằng đến khi xe dừng lại.
Trước mặt là lối vào khách sạn vàng son lộng lẫy, hai bên là sư tử bằng đá nhô lên thật cao, khí thế bàng bạc, đài nước khổng lồ phun ra thành từng suối nước nhỏ, ánh đèn chiến ở phía trên, từng giọt nước toả sáng.
Sau khi Thập Nhất xuống xe liền đi theo bên cạnh Vệ Kiều, một tấc cũng không rời, nhưng lại duy trì một khoảng cách thích hợp, không có đụng tới Vệ Kiều, nàng còn nhớ lời Trương mụ nói, Vệ Kiều tối không thích người khác đụng vào mình.
Người đi vào hội trường đều ăn mặc ngăn nắp xinh đẹp, trên tay các nàng cầm một cái ly cao cổ, rượu đỏ lay động, chuyện trò vui vẻ, đây là thế giới mà Thập Nhất chưa từng tiến vào, nàng cúi đầu.
Bên cạnh có một giọng nam nhân vang lên: "Còn cho rằng Vệ Tam tiểu thư sẽ không có thời gian tới đây a.
"
Vệ Kiều nhìn Thẩm Hạo ở trước mặt, môi đỏ diễm lệ khẽ mở: "Thẩm tổng mời, há có đạo lý không đến.
"
Thẩm Hạo cười: "Tam tiểu thư thật là cho ta mặt mũi.
"
Vệ Kiều hơi cong môi, đuôi mắt mang theo lãnh đạm, thái độ là cự tuyệt người cách xa ngàn dặm, rõ ràng không muốn nói nhiều lời.
Ánh mắt của Thẩm Hạo tinh tế đánh giá nàng, Vệ Kiều thường thích mặc váy dài màu đỏ, kiểu dáng đơn giản đại khí, người khác mặc vào cực kỳ diễm tục, nàng mặc vào nhưng là phong tình vạn chủng, không hổ danh xưng là mỹ nhân của Giang thành, liền chỉ đứng một mình như vậy, cũng có thể làm cho bốn phía bắt đầu trở nên sáng ngời, rạng ngời rực rỡ.
Bốn phía thỉnh thoảng lại có ánh mắt đánh giá nhìn sang, còn có những xì xào bàn tán rất nhỏ giọng: "Thì ra đây là Tam tiểu thư?"
"Thật xinh đẹp.
"
"Đúng vậy, chỉ là nghe nói tính tình không tốt.
"
"Mọi người đều có chút tính khí thất thường a, các ngươi không có sao?"
Một câu nói khiến cho mọi người nghẹn lời líu lưỡi, các nàng vẫn nhịn không được mà dùng ánh mắt quan sát Vệ Kiều, cùng là nữ nhân, đứng trước mặt vẻ đẹp tuyệt đối kia, các nàng nhưng lại không thể sinh ra cảm giác đố kỵ, bởi vì bùn mây khác biệt, thực sự là không cần thiết.
Dưới ánh đèn thủy tinh vẻ mặt Vệ Kiều lạnh lùng, trang phục đỏ tươi khiến cho da thịt của nàng trắng nõn tự ngọc, nhẵn nhụi như tán ra ánh sáng lộng lẫy, mái tóc nâu gọn sóng xõa tung ở phía sau, dáng dấp yểu điệu, ngũ quan thâm thúy được tôn lên bởi trang dung tinh xảo, càng hiện ra đại khí đoan trang, Thẩm Hạo dường như là nín thở trước khí thế lạnh lẽo của nàng, quay đầu nhìn Thập Nhất: "Tam tiểu thư, vị này là?"
"Bằng hữu.
" Môi mỏng nhẹ nhàng đáp ra hai chữ, Thập Nhất bị kinh sợ đến nói không ra lời, trái tim lại loạn nhảy lung tung.
Thẩm Hạo cau mày nhìn Thập Nhất, nhiều năm như vậy, hắn vẫn là lần đầu tiên từ trong miệng Vệ Kiều nghe được hai chữ bằng hữu, Vệ Kiều không cho hắn quá nhiều thời giờ để đánh giá, liền nói: "Chúng ta vào trước.
"
Thẩm Hạo lập tức gật đầu: "Tam tiểu thư tùy ý.
"
Chờ đến khi Vệ Kiều cũng Thập Nhất đi vào trong, Thẩm Hạo nâng tay gọi trợ lý tới: "Chiêu đãi Tam tiểu thư chu đáo.
"
Trợ lý hiểu ý: "Hảo, Thẩm tổng.
"
Thẩm Hạo nắm lấy cái ly, vẻ mặt nghiêm túc.
Lần đầu tiên Thẩm Hạo nhìn thấy Vệ Kiều nàng vẫn còn là một nha đầu chưa trưởng thành, nàng ở Vệ gia đứng hàng thứ ba, trên có hai ca ca, chỉ là đều chết trẻ, vì vậy Vệ gia đối với nàng đặc biệt sủng nịch, phủng ở trên tay sợ té ngậm ở trong miệng sợ tan.
Khi đó trong giới đều biết Vệ gia có một tiểu Công chúa, gọi là Vệ Tam tiểu thư, nhưng cũng không ai dám trêu chọc nữ nhi thế gia, đều là bận rộn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, hắn cũng không ngoại lệ, cho dù khi đó hắn vẫn là vị hôn phu trên danh nghĩa của Vệ Kiều.
Hắn so với Vệ Kiều lớn hơn hai tuổi, khi còn nhỏ từng vui đùa mà định ước thông gia hai nhà, sau đó Vệ Kiều tuổi nhỏ đã mất mẫu thân, phụ thân mang trọng bệnh, nàng liền lấy lý do không muốn làm liên lụy Thẩm gia mà xóa bỏ chuyện thông gia, Thẩm gia đương nhiên không đồng ý, chuyện đính hôn đối với bọn vốn chỉ là lời vui đùa, thế nhưng sau đó mẫu thân Vệ Kiều qua đời, phụ thân lại bị bệnh, gia nghiệp của Vệ gia, khẳng định là rơi vào tay Vệ Kiều, bọn họ làm sao có thể chạy khỏi cái bánh ngon này.
Nhưng sau đó vẫn là phải nhả ra, bởi vì thủ đoạn của Vệ Kiều, so với phụ thân của nàng chỉ có hơn chứ không kém, so với chuyện trở mặt thành kẻ địch, không bằng trước tiên bắt tay nói chuyện vui vẻ để ổn định thế cục.
Ngày đó Thẩm Hạo còn nghĩ thầm, dù có cường ngạnh hơn nữa cũng chỉ là một nữ tử, rồi sẽ có lúc mệt mỏi, miễn là hắn xuất hiện đúng lúc cho nàng một chút sưởi ấm, vậy Vệ Kiều còn không phải là sẽ bắt vào tay sao?
Nhưng hiện thực lại thật mất mặt, mấy năm qua tập đoàn Vệ Thiên dưới sự điều hành của Vệ Kiều liền hoạt động nhất mã tuyệt trần, nàng cũng trở thành sự tồn tại mà người người ở Giang thành ngưỡng mộ, trong giới có rất nhiều thiếu công tử đối với nàng mong ước đến thùy diên tam xích*, nhưng nhiệt tình lại luôn bị hờ hững, liền ngay cả gương mặt cũng không thể nhìn thấy.
(*Dãi nhỏ ba thước = thèm thuồng)
Lần này Thẩm Hạo có thể mời đến, là do hắn thông minh, mượn lão tên tuổi của gia tử, Vệ Kiều mới đến đây.
Hắn nhìn theo phương hướng Vệ Kiều rời đi, nhấp một ngụm rượu, đối mắt có chút hối hận, lúc trước vẫn là không nên buông tay.
"Thẩm Hạo!" Cách vài mét, một thanh âm nổi giận đùng đùng vang lên, Thẩm Hạo ngẩng đầu, nhìn qua: "Tỷ?"
Thẩm Tố Thanh khoác một chiếc tuxedo bên ngoài dạ phục, đi thẳng tới đứng trước mặt Thẩm Hạo: "Ngươi là xảy ra chuyện gì, không phải đã nói vận hàng! "
"Tỷ.
" Thẩm Hạo cắt ngang lời nàng, phát hiện bốn phía đang có ánh mắt nhìn sang, hắn nâng ly lên cùng mọi người chào hỏi, lập tức lôi kéo Thẩm Tố Thanh đi tới một góc tối: "Sao ngươi lại đến đây?"
"Làm sao? Tiệc rượu của Thẩm gia, ta không thể đến?" Thẩm Tố Thanh tức giận đến đôi mắt sáng rực, lửa giận hừng hực.
Thẩm Hạo liếc nhìn nàng, nhỏ giọng nói: "Đương nhiên không phải.
"
"Không phải là tốt nhất.
" Thẩm Tố Thanh hoãn ra một hơi: "Ngươi còn chưa nói rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Tỷ phu ngươi nói ngươi không điều