Vệ Kiều mở mắt liền nhìn thấy Thập Nhất, nàng bối rối vài giây, đầu óc vốn nghiêm cẩn liền có một thoáng trống rỗng, lấy lại tinh thần gọi: "Thập Nhất?"
Xuyên qua bộ y phục vô trùng Thập Nhất chăm chú nhìn nàng, nghe được thanh âm của nàng liền khe khẽ thở phào, gật đầu nén xuống tiếng nức nở nói: "Là ta, là ta.
"
Vệ Kiều vừa tỉnh lại, trên người còn đeo ống thở, nàng chỉ có thể ngồi ở một bên, nhìn người kia tỉnh lại lại không biết làm sao, thật muốn ôm lấy người kia, nhưng mà nàng làm không được, đôi mắt Thập Nhất long lanh, ánh mắt sáng rực nói: "Ngươi tỉnh rồi?"
"Ân.
" Thanh âm Vệ Kiều rất thấp, ánh mắt quanh quẩn trên gương mặt Thập Nhất, cuối cùng nói: "Ngươi gầy.
"
Ánh mắt Thập Nhất cụp xuống, mắt nước ào ào tuông rơi, nàng gầy sao?
Nàng nào có gầy như Vệ Kiều, qua khỏi giai đoạn nguy hiểm sau ca phẫu thuật nàng được trợ lý sắp xếp tiến vào thăm, mới biết được người kia ở đây đã phải chịu giày vò đến thế nào, bệnh tật gần như đã lấy đi của người kia một nửa tính mạng, thiếu chút nữa đã chống đỡ không được đến lúc lên bàn phẫu thuật, Vệ Kiều đâu chỉ là gầy, thần khí tinh thần của Vệ Kiều đều như tiêu tán, nếu không phải còn chút sức lực cuối cùng, chỉ sợ ——
Chỉ sợ liền sẽ không còn gặp được nàng.
Thập Nhất lắc đầu, nàng cự tuyệt nghĩ đến những hình ảnh như vậy, hiện tại Vệ Kiều đã tốt rồi, thật tốt, ở ngay trước mặt nàng.
Nàng nghẹn ngào nói: "Gầy không sao, sau này liền bù đắp lại.
"
Vệ Kiều đưa tay muốn thay Thập Nhất lau đi mắt nước, trên mu bàn tay còn cắm ống truyền, đưa tay đều tốn sức, khi bàn tay nàng nhấc lên giữa không trung Thập Nhất liền nắm chặt lấy, từ từ áp lên đôi má của mình, vuốt nhẹ, Vệ Kiều nhìn gương mặt này, khi nàng tuyệt vọng đã vô số lần nghĩ đến gương mặt này, cười, khóc, hờn dỗi, khiếp đảm, mỗi một trạng thái của gương mặt này dường như đều là sức lực, rót vào thân thể nàng, làm cho nàng có thể chống đỡ.
Nàng muốn tiếp tục sống, muốn dùng thân thể khỏe mạnh mà ôm lấy Thập Nhất, muốn đem đến niềm vui cho người kia.
Nàng hiện tại liền làm được.
Khóe mắt Vệ Kiều tràn ra nước mắt, thấm ướt gối đầu màu trắng, đôi tình nhân cứ như vậy lặng im nhìn nhau, giờ phút này có rất nhiều điều muốn nói, nhưng mà cái gì cũng không cần phải nói, các nàng tâm ý tương thông, rất nhiều lời là không cần nói ra, trong lòng đều đã hiểu rõ.
Tô Tử Ngạn đứng bên ngoài nhìn qua tấm kính thủy tinh thấy hai người như vậy cũng nhịn không được mà mỉm cười, trợ lý đang đứng bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói: "Ta hiện tại hình như đã hiểu được một chút.
"
Tô Tử Ngạn nghiêng đầu: "Cái gì?"
Trợ lý dùng ánh mắt hâm mộ nhìn hai người bên trong, tâm tình bị tác động, hốc mắt ửng đỏ nói: "Trước khi làm phẫu thuật, lão sư hỏi Vệ tổng, có muốn gọi điện thoại cho bạn gái hay không, nàng nói không cần.
"
Tô Tử Ngạn nghe được câu này suy nghĩ vài giây, bỗng nhiên liền hiểu được, nàng không phải không muốn, nàng không dám, bằng không lúc trước nàng cũng sẽ không dứt khoát lựa chọn không làm phẫu thuật.
Thập Nhất bất tri bất giác đã trở thành điều quan trọng nhất trong sinh mệnh của nàng, nàng cũng không tin quỷ thần, cũng không tin vận mệnh, nhưng vì Thập Nhất, nàng sẽ khẩn cầu, nguyện ý tin tưởng.
Trợ lý nói tiếp: "Ta hiện tại đã hiểu rồi.
"
Bởi vì yêu thương, khiến người ta nhát gan, cũng làm cho người ta trở nên không biết sợ hãi.
Tô Tử Ngạn quay đầu nhìn hắn, hai người liền bật cười.
Vệ Kiều tỉnh lại không bao lâu lại chìm vào hôn mê, vừa làm xong phẫu thuật trong hai mươi bốn giờ cần liên tục theo dõi, Thập Nhất dù sao cũng không phải là người có chuyên môn, cho nên bị ngăn cách ở bên ngoài, trợ lý rất muốn thay nàng nói vài câu, để nàng cũng được ở lại bên trong, nhưng mà bác sĩ Bạch lại rất nguyên tắc, nói cái gì đều không cho thân nhân ở lại, cho nên Thập Nhất chỉ có thể canh giữ ở bên ngoài.
Cảm giác này cũng không tốt lắm, nhưng mà ca phẫu thuật khó khăn nhất nàng cũng đã cố gắng vượt qua được, hiện tại chỉ là để nàng canh giữ ở bên ngoài, nàng chỉ cần nghĩ Vệ Kiều có thể nhìn qua tấm thủy tinh đã có thể thấy nàng, so với lúc trước, thật tốt hơn rất nhiều.
Vệ Kiều cũng làm rất tốt, hai mươi bốn giờ theo dõi cũng không có bất cứ vấn đề gì, phục hồi sau phẫu thuật cũng rất tốt, chuyện Thập Nhất lo lắng cũng không có phát sinh, hơn một tháng sau ca phẫu thuật, nàng được chuyển đến một bệnh viện khác để an dưỡng, trong khoảng thời gian đó Thập Nhất về nước hai lần, Bùi Thiên cũng tới đây vấn an một lần, nhìn thấy Tam tiểu thư không có chuyện gì, lần đầu tiền liền rơi nước mắt, Tô Tử Ngạn còn cười nhạo hắn, một đại nam nhân khóc sướt mướt lại ra thể thống gì a, liền bị đáp lại khi đó không biết ai khóc càng nhiều a.
Thập Nhất nghe hai nam nhân đấu võ miệng cũng lắc đầu, quay người tiến vào phòng bệnh.
Cuối năm, Vệ Kiều thực hiện ca phẫu thuật thứ ba, nửa tháng sau được trở về Giang thành điều dưỡng, tiếp theo chính là quá trình tĩnh dưỡng dài đằng đẵng, cuối năm Giang thành còn phát sinh một chuyện không lớn không nhỏ, Lạc Châu Bình bị bắt.
Thập Nhất còn chưa ra tay, hắn trước tiên liền bị bí thư của mình bán đứng, lúc trước bí thư kia muốn cùng Thập Nhất hợp tác, bị Thập Nhất nhã nhặn từ chối, bí thư liền quay đầu tìm người khác hợp tác, thế lực của Lạc Châu Bình tại Giang thành cũng không tính là nhỏ, chỉ là từ khi không còn Vệ Thiên chống lưng, công ty của hắn càng xuống dốc, đến nửa cuối năm đã không chịu nổi, bí thư của hắn liền quay đầu bán đứng hắn, hợp tác với người khác.
Không vừa mắt Lạc Châu Bình đâu chỉ có Vệ gia, hắn gây thù oán quá nhiều, cho nên Thập Nhất còn chưa nắm được chứng cứ mang tính quyết định, đã có người tiễn hắn vào trại.
Giải quyết xong đại họa, Thập Nhất rốt cuộc cùng Vệ Kiều trải qua một năm an ổn.
Năm sau, Thập Nhất đón Vệ Kiều về nhà, Liễu thẩm làm cả một bàn thức ăn, tuy rằng bà không biết Vệ Kiều đã trải qua chuyện gì, nhưng mà hiện tại an an ổn ổn, chính là hạnh phúc, bà cũng cao hứng, Thập Nhất đón Vệ Kiều về nhà không bao lâu trời liền bắt đầu có tuyết rơi, nàng đứng giữa trời tuyết, học theo trên TV đứng đối diện mỉm cười với Vệ Kiều, hỏi: "Ngươi thấy chúng ta giống cái gì?"
Vệ Kiều khoác chiếc áo lông màu đỏ, mái tóc đã dài quá bờ vai, vén ra sau tai, ngũ quan rút đi vài phần sắc bén, rất thanh lệ, nàng mỉm cười lắc đầu: "Giống cái gì?"
"Đầu bạc a.
" Thập Nhất hướng nàng nháy mắt: "Không giống sao?"
Vệ Kiều bị nàng trêu mà bật cười: "Giống.
"
Thập Nhất nắm tay nàng, tiếp tục đi đến phía trước, sân nhỏ đã bị tuyết bao phủ, đi tới, để lại từng dãy dấu chân, sau khi Vệ Kiều trở về liền tăng cường lượng vận động, mỗi ngày đều cần đi bộ thật lâu, có đôi khi ở công ty không có việc gì Thập Nhất liền tan tầm sớm, trở về cùng nàng, Vệ Kiều có lần đến công ty đón Thập Nhất tan tầm, bí thư nhìn thấy nàng còn ngẩn người, Vệ tổng trước kia nghiêm túc sắc bén ác liệt, bây giờ trở