Sau khi kết thúc, đầu tóc cậu rũ rượi vẫn còn ướt nước cùng chiếc áo ngủ khoác hờ hững trên người, Tô Quyết như vẫn như trước kia đốt một điếu thuốc, mở điện thoại ra đứng ở ban công trả lời tin nhắn. Chẳng qua chỉ là những câu hỏi vu vơ hôm nay bên kia ăn gì, đi đâu chơi, chỉ toàn là những câu hỏi không đau, không ngứa. Nhưng Tô Quyết dường như không biết mệt mà trả lời bên kia, khi nhận được tin nhắn trả lời của bên kia, khóe miệng nhếch lên một đường cong đẹp mắt.
Người trong điện thoại là một sự tồn tại khác biệt của Tô Quyết, và là sự tồn tại duy nhất không thể thay đổi. Điểm này Lục Kim Uyên rất rõ ràng. Ngoài ra, hắn không thích Tô Quyết hút thuốc, nhưng hắn không có tư cách nói với Tô Quyết, và hắn cũng không đủ tư cách để đưa ra bất kỳ hình thức kỷ luật nào đối với Tô Quyết. Hai người chỉ là bạn tình mà thôi.
"Phải về rồi?" Tô Quyết chú ý tới Lục Kim Uyên đang từ phòng vệ sinh đi ra, tiện tay dập tắt điếu thuốc trong tay mình. Lục Kim Uyên không thích cậu hút thuốc, điểm ấy cậu biết rõ.
"Ừm." Lục Kim Uyên ăn mặc chỉnh tề, liếc mắt nhìn động tác dập điếu thuốc của cậu, sau đó gạt bỏ ý định đi thẳng trở lại, "Đói không? Muốn ăn chút gì không?"
Người này luôn luôn là như vậy, tự mình có thể thay đổi, cái gì cũng không vừa lòng, không bị dụ. Sau tất cả, trái tim của Lục Kim Uyên cũng có chốn về, cả hai đều không phải là của nhau.
"Có." Tô Quyết cười rộ lên rất đẹp và rất giỏi trong việc câu người, điểm ấy chính cậu rõ ràng cũng biết, nhưng cậu luôn cười như vậy với Lục Kim Uyên, Lục Kim Uyên đến gần tiến lại gần cậu và siết chặt eo cậu: "Vẫn không đủ à?"
Vừa nãy người nào đó ở trên giường khóc lóc xin tha, làm sao có khả năng không đủ. Tô Quyết bị đau cau mày, hờn dỗi trừng mắt nhìn Lục Kim Uyên, hắn biết rõ eo cậu hiện tại đã mềm nhũn không còn chút sức, thế nhưng vẫn nắm lấy eo cậu, thiếu chút nữa không đứng vững, may mà mượn lực ôm của Lục Kim Uyên mới không ngã sấp xuống.
Lục Kim Uyên hoàn toàn không cảm thấy tức giận vì sự đạo đức giả của Tô Quyết, mà lại cảm thấy điều đó vô cùng thú vị. Hắn thích một Tô Quyết sôi nổi như vậy. Hắn đưa tay vén sợi tóc mái đã dài của Tô Quyết ra sau tai: "Đi sấy tóc đi. Tôi làm đồ ăn cho em."
Một người đàn ông vừa dịu dàng vừa bá đạo như vậy, ngay cả Tô Quyết cũng không thể không thích Lục Kim Uyên, vừa săn sóc lại vừa hung tàn, Tô Quyết vô cùng hài lòng với một người bạn tình như vậy.
Bất cứ khi nào nhìn thấy Lục Kim Uyên bận rộn trong bếp, Tô Quyết đều sẽ trêu chọc hắn, sau đó cũng không biết người nào có phúc khí như vậy, có thể mỗi ngày nhìn hắn làm cơm. Lục Kim Uyên cũng không giận, chỉ nói rằng hắn không biết sau này sẽ là ai, nhưng những người này chắc chắn