Lúc nhìn thấy Tô Quyết và Tần Dư Miên đứng cạnh nhau, phản ứng đầu tiên của Lục Kim Uyên không phải là lo lắng Tần Dư Miên biết quan hệ của mình và Tô Quyết, mà là có chút lo lắng không dám nhìn thẳng vào mắt Tô Quyết.
Đôi mắt của Tô Quyết giống như là có thể nhìn thấu tất cả, nhưng khi bạn nhìn vào ánh mắt ấy, bạn lại không thấy cái gì bên trong đôi mắt ấy.
Lục Kim Uyên khi đó không biết mình tại sao lại không dám nhìn thẳng Tô Quyết, hiện tại tỉnh táo lại, hắn nhận ra có rất nhiều chuyện đã khác, chỉ là chính hắn cố chấp cho là không thay đổi mà thôi.
Nhìn Tô Quyết cởi bỏ quần áo, lộ ra dáng người gợi cảm thong thả bước vào phòng tắm, Lục Kim Uyên bây giờ dù chỉ nhìn thấy một cái bóng lưng của Tô Quyết thôi, trái tim liền dao động. Dao động này đã xuất hiện từ rất lâu về trước, chỉ là chính hắn không chịu thừa nhận mà thôi. Lâu tới khi nào đây, hình như là từ khi nhìn thấy hành động dập tắt tàn thuốc của Tô Quyết, đã khiến trái tim hắn dao động, mọi thứ hết thảy đều thay đổi.
Lục Kim Uyên sợ Tô Quyết nhìn thấy tình cảm hắn dành cho cậu trong mắt mình, hắn luôn nói người duy nhất trong lòng hắn là Tần Dư Miên, chỉ là để phân biệt hắn với tất cả bạn tình của Tô Quyết. Tô Quyết trước giờ không ngừng đổi bạn tình, cũng là bởi vì người khác động tâm với cậu, bắt đầu từ thời khắc Lục Kim Uyên, hắn cũng đã rời khỏi cuộc chơi.
Nói cách khác, hắn sở dĩ trốn tránh, bởi vì hắn không muốn trở thành một trong những người bạn tình của Tô Quyết, chỉ là một vị khách qua đường.
Vu Mân mới vừa đăng tin lên vòng bạn bè, trong đám liền bùng nổ, đây là lần đầu tiên Vu Mân tỏ tình lộ liễu như vậy. Gã đăng lên bức ảnh ăn cơm lúc tối, còn có cả ảnh gã và Ứng Phi chụp chung.
A: [Tại sao nhìn chị dâu lại trẻ như vậy?]
B: [Vu Mân, cậu không nên lừa gạt người ta như thế.]
C: [Người ngồi cạnh chị dâu là ai thế? Tôi chưa thấy bao giờ.]
[............]
Cuộc trò chuyện trong nhóm bị trật đường ray, tất cả đều bị Tô Quyết hấp dẫn lực chú ý. Ngồi ở Ứng Phi bên cạnh Tô Quyết, cười nhẹ, thế nhưng nụ cười nhàn nhạt, lại giống như có ma lực, khiến người ta xem đi xem lại vẫn cảm thấy được không đủ.
D: [có vẻ