"Trong đám người kia có người thích anh?" Tô Quyết nói ra suy nghĩ của mình, hiển nhiên cậu biết mình đang nói cái gì.
Lục Kim Uyên cùng Tô Quyết tiếp tục ăn, uống ngụm cháo bí đỏ, hắn không kén chọn, cũng không quan tâm cháo mặn và cháo ngọt khác nhau như thế nào: "Hả? Lén lút thêm WeChat của tôi, tôi còn không đồng ý." Hắn không có gì phải giấu Tô Quyết, không muốn cứ phải giấu giấu diếm diếm, ngược lại là đối với người có vẻ rất yêu hắn, nhưng ngay cả yêu thích cũng chưa từng nói.
"Ôi, Lục Kim Uyên vẫn chung tình như vậy, cứ như vậy thì khi nào mới có thể bàn chuyện yêu đương?" Tô Quyết nói không sai, Lục Kim Uyên chung tình, từ đầu đến cuối tim đã có chốn về, cùng Tô Quyết phát triển như vậy là chuyện ngoài ý muốn.
Người trong lòng Tô Quyết vẫn luôn là Ninh Uẩn, thế nhưng cậu ta lại là một tên thẳng nam, mãi mãi cũng không có cách nào đáp lại tình cảm của Tô Quyết, cho nên Tô Quyết chưa từng mở miệng bày tỏ tình yêu của mình với cậu ta.
Khác với Tô Quyết, người trong lòng của Lục Kim Uyên là Tần Dư Miên, chỉ cần hắn chủ động, rõ ràng chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới tình yêu, nhưng hắn không biết nên làm sao để bảo đảm tương lai của bọn họ, thà rằng không đụng vào. Nhìn người đàn ông khác đến bên cạnh Tần Dư Miên, mà Lục Kim Uyên vẫn đứng tại chỗ cũ.
Cũng khác với Tô Quyết, Tô Quyết là ai đến cũng không cự tuyệt, và cũng không theo đuổi người ta. Ngoài miệng nói trong lòng đã có người, thế nhưng xưa nay cũng không thiếu bạn tình. Lục Kim Uyên đến nay cũng chỉ có một người bạn tình là Tô Quyết, và có đôi lúc hắn cảm thấy hắn không yêu Tần Dư Miên như hắn vẫn tưởng. Khi ở cùng Tô Quyết, hắn không hề nghĩ đến sự tồn tại của Tần Dư Miên.
"Vậy còn em? Khi nào thì tính đến chuyện yêu đương?" Lục Kim Uyên không biết cái người luôn cứng miệng nói không muốn tính đến chuyện yêu đương này có thể bướng đến khi nào.
Tô Quyết đã ăn gần hết, để đũa xuống: "Tôi không cần thứ gọi là tình yêu."
Lục Kim Uyên đến lúc này vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm trong không khí, không cần tình yêu sao? Vậy thì tại sao đến giờ vẫn cứ bám chặt chết cũng không buông vào một người, Tô Quyết cũng không giống như vẻ bề ngoài mọi người nhìn thấy, cậu cố chấp, những thống khổ giãy dụa đều hóa thành nụ cười của cậu, hoàn mỹ che giấu tất cả.
Như thường lệ, cậu đưa Lục Kim Uyên tới cửa, nói câu "Trên đường chú ý an toàn".
Qua vài ngày sau, Ninh Uẩn hẹn Tô Quyết đi ăn trưa. Lúc ăn cơm, Ninh Uẩn nói tới chuyện hôm trước cậu ta bị người nhà sắp xếp đi gặp đối tượng hẹn hò.
"Thế nào? Nếu cảm thấy thích hợp thì ở chung cũng không tồi." Nụ cười của Tô Quyết trước sau như một, thế nhưng móng tay lại đâm sâu vào lòng bàn tay, cảm giác đau đớn trong lòng bàn tay cũng không sánh bằng nỗi đau ở trong lòng cậu.
Ninh Uẩn lắc đầu một cái cười nói: "Nếu tốt như lời anh nói, thì hiện tại tôi cũng không ở đây ăn cơm với