Đến 7 giờ tối Mộ Duật Hành đến nhà đón Trình Ngữ Lam đến nhà hàng dự sinh nhật của Hà Chính Thần.
Sáng hôm nay mẹ anh và Hà Doanh qua nhà là vì muốn anh và cô đến dự.
Mấy năm trước anh luôn viện cớ bận công việc không đến được.
Cả hai là anh em, bà không muốn mối quan hệ ngày càng xa cách.
Không phải Mộ Duật Hành không thích Hà Chính Thần nhưng vì anh không thích đi tiệc.
Đặc biệt là khi nhìn thấy cả Hà gia chụp ảnh kỷ niệm, lúc đó anh thấy chua xót ở trong lòng.1
Mộ Duật Hành và Trình Ngữ Lam đi vào, khách khứa đã đến đông đủ và đã ngồi vào bàn tiệc.
Thật ra cô cũng không muốn đi nhưng vì khi chiều mẹ anh có gọi đến, nên cô không thể không đi.
- Duật Hành, Ngữ Lam, hai đứa đến rồi à.
- Dạ.
Trình Ngữ Lam cúi đầu chào ông Hà và mẹ anh.
- Hai đứa lại bàn đi, hôm nay chú chỉ mời một số bạn bè thân thiết với Hà gia và bạn bè của Chính Thần thôi.
Ông Hà nói.
Mộ Duật Hành gật đầu, ôm lấy eo của Trình Ngữ Lam đi lại bàn ngồi xuống và lấy nước ép cho cô uống.
Hà Doanh thấy Trình Ngữ Lam liền đi lại, cô không ngờ có ngày người mình ghét nhất lại là chị dâu của mình.
Nhưng như vậy cũng rất tốt, sau này sẽ không ai giành Hữu Bằng với cô nữa.1
- Chị dâu.
Trình Ngữ Lam quay mặt sang hướng khác, dạng tiểu thư hóng hách như Hà Doanh cô không muốn quan tâm đến.
Cuộc hôn nhân này là do Mộ Duật Hành ép cô.
Cô đồng ý không có nghĩa là cô sẽ an phận, cam chịu làm người vợ hiền của anh.1
- Doanh Doanh.
Mộ Duật Hành nhắc nhở, anh quá hiểu tính tình của Hà Doanh.
- Gì chứ? Là chị ta không xem em ra gì, không xem gia đình của chúng ta ra gì.
- Vậy cô muốn tôi như thế nào? Nghiêng đầu chào cô hay là sao?
- Chị đừng quá đáng, đừng ỷ anh tôi yêu chị thì chị muốn làm gì thì làm.
- Tôi thích như vậy thì đã sao? Có giỏi thì bảo anh cô buông tha cho tôi đi.1
- Chị...!
Hà Doanh nghiến răng tức giận.
- Đủ rồi.
Mộ Duật Hành khó chịu lên tiếng, lời nói của Trình Ngữ Lam đã chọc giận anh thật.
Buông tha? Anh yêu cô nhiều như vậy mà, Dương Hữu Bằng thì có gì hơn anh chứ? Cũng chỉ là thiếu gia thừa kế sản nghiệp của gia tộc mà thôi.
Trình Ngữ Lam và Hà Doanh cũng không dám nói gì thêm, sắc mặt của anh rất đáng sợ như sắp giết người đến nơi.
- Anh chị mới đến sao?
Hà Chính Thần đi lại, sắc mặt của anh cũng khá hơn khi nãy.
Mối quan hệ của anh với Mộ Duật Hành cũng rất tốt.
Mỗi người đều có một cuộc sống riêng, ngành nghề riêng, không ai tranh giành gì của ai.
- Ừm, đây là chai rượu anh mới đấu giá được, tặng em.
- Anh em chúng ta thì cần gì quà cáp, anh và chị dâu đến là em đã vui lắm rồi.
Nhưng cũng cảm ơn anh vì chai rượu quý này.
Hà Chính Thần mỉm cười đưa tay nhận lấy.
Suốt buổi tiệc Trình Ngữ Lam cứ ngồi bấm điện thoại mà không nói, không quan tâm đến việc gì cả.
Tất nhiên Mộ Duật Hành rất không vui, mẹ của anh nhìn thấy cũng không vui vì đã làm bà mất mặt với bạn bè.
- Tôi muốn đi về, tôi mệt.
- Được.
Trình Ngữ Lam và Mộ Duật Hành đứng dậy rời đi, mẹ của anh nhìn thấy liền đi lại.
- Hai đứa định đi đâu?
- Ngữ Lam hơi mệt, con đưa cô ấy về.
- Ừm.
Mẹ anh cau mày khó chịu nhìn Trình Ngữ Lam.
Lúc đầu gặp cô, bà thấy rất ấn tượng về cô với vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng dần dần tiếp xúc bà cảm thấy rất thất vọng về cách cư xử cũng như thái độ của cô với Mộ Duật Hành.
Nếu đã chấp nhận kết hôn với con trai của bà thì phải chấp nhận làm người vợ tốt, chứ đừng tỏ vẻ thái độ ương ngạnh không xem ai ra gì.
- Thưa bác con về.
- ---------------
Trong xe không khí rất căng thẳng, Trình Ngữ Lam và Mộ Duật Hành đều hướng mắt nhìn ra bên ngoài.
Cô đang suy nghĩ về thái độ của mẹ anh khi nãy.
Mấy lần trước gặp mặt, thái độ của bà rất thân thiện, nhưng khi nãy cô thấy bà không thích cô ra