Chiếc xe của Mộ Duật Hành dừng trước chân của Trình Ngữ Lam.
Thấy cô đứng nói chuyện với người lạ làm anh vô cùng lo lắng, vội vàng xuống xe kéo cô ôm chặt vào lòng.
Thuộc hạ của anh cũng vây quanh bảo vệ.
- Ngữ Lam, ai cho em bước ra ngoài.
Mộ Duật Hành lớn tiếng nói.
- Em có phải tù nhân đâu.
Trình Ngữ Lam chu môi uất ức nói.
Gì chứ, bước ra đây cũng không cho, cô là vợ anh chứ không phải tù nhân của anh.
Đừng tưởng cô nhịn anh, là cô sợ anh...
Không có đâu nha Mộ Duật Hành...
- Ông là ai? Tại sao lại đứng đây?
Mộ Duật Hành nhìn qua ông lão ăn xin đang đứng phía trước.
Tuy ăn mặc rách rưới, tay chân lem luốc, đầu tóc rối bời che phủ đi cả gương mặt nhưng anh vẫn cảm thấy người đối diện không phải là một ông lão ăn xin bình thường.
- Cậu là Mộ Duật Hành, con trai của Mộ Trạch?
- Tại sao ông lại biết ba tôi?
Một giọng cười trầm thấp vang lên, nó khiến đối phương phải rùng mình sợ hãi.
Đến đây, Mộ Duật Hành đã dám khẳng định người này không đơn thuần là một ông lão ăn xin bình thường, mà đến đây có mục đích.
- Đưa phu nhân vào nhà.
Mộ Duật Hành ôm lấy eo của Trình Ngữ Lam lùi ra phía sau rồi quay sang nói với thuộc hạ.
- Không, em không vào.
Trình Ngữ Lam mím môi lắc đầu, níu chặt vạt áo vest của anh.
Giờ phút này cô rất lo lắng cho anh.
Không phải cả hai là vợ chồng sao? Cô đâu thể an tâm vào nhà trong khi Mộ Duật Hành đang sắp gặp nguy hiểm.
Dù cô không giúp được gì cho anh, nhưng cô cũng không thể bỏ anh.
- Đừng bướng, vào nhà, ở đây nguy hiểm.
- Không.
Ông lão lại cười, tiếng cười này đã thành công thu hút sự chú ý của Mộ Duật Hành.
- Yên tâm, tôi không làm hại cậu và vợ cậu đâu.
Cậu có muốn biết người thuê Bạch Nhạn ám sát ba cậu là ai chứ? Hơn ai hết, tôi là người biết rõ.1
- Tại sao tôi phải tin ông? Ông muốn gì?
- Tôi không muốn gì cả.
Tôi chỉ muốn để cho cậu biết được sự thật mà thôi.
- Được, tôi tin ông, mời ông vào nhà.
Mộ Duật Hành híp mắt nhìn ông lão, bàn tay giữ chặt ở eo cô ôm sát vào người.
Nếu có chuyện gì, anh sẽ dùng mạng của mình để bảo vệ cho cô.
Mộ Duật Hành đề nghị vào nhà là vì sẽ dễ dàng khống chế hơn.
Với lại, theo anh cảm nhận ông lão này là người quen của ba anh, chắc sẽ biết rõ người đã hại ba anh là ai.
Tuy anh đã đoán được, nhưng anh cũng cần một nhân chứng để xác thực...
Vào nhà, Mộ Duật Hành cao ngạo ngồi ở sofa đơn, phía sau là Trình Ngữ Lam và thuộc hạ của anh.
Ông lão ngồi ở sofa dài, từ từ vén tóc bạc phơ của mình ra phía sau, khuôn mặt dần dần lộ diện, nhếch môi cười với Mộ Duật Hành.
Hai mắt của Mộ Duật Hành híp lại, người đàn ông này nhìn rất quen mắt, hình như anh đã gặp ở đâu rồi.
- Cậu nhận ra tôi chứ?
- Ông là...?
- Tôi là anh trai của Bạch Nhạn, Bạch Thiện.1
Câu nói vừa dứt, tất cả các thuộc hạ của Mộ Duật Hành đều giơ súng lên nhắm vào người của ông Bạch Thiện.
Nhưng ông không hề có một cảm giác sợ hãi, mà ngược lại còn bật cười thành tiếng.
Trình Ngữ Lan hốt hoảng, hai mắt mở to, đưa tay lên bụm miệng mình lại.
Từ khi sống với Mộ Duật Hành, cô như được xem phim hành động kinh dị...
- Là ông đã gửi lá thư đến cho chú Lăng ư?
- Phải, tôi không tìm ra địa chỉ của cậu.
Khi tôi biết liền đến đây.
- Ông muốn nói gì với tôi.
- Cậu có biết không? Để ngồi ở đây tôi đã trải qua rất nhiều chuyện khủng khiếp, nhiều lần tưởng đâu tôi đã chết.
- Tại sao?
- Giết người diệt khẩu.
13 năm trước, sau khi Bạch Nhạn bị Mộ Duật Hành giết chết thì người đó lại muốn giết chết luôn ông và cả đứa cháu tội nghiệp của ông.
Vì muốn bảo vệ, nên ông đã cùng với con của