Ăn cơm tối cùng với Châu Lạc Băng xong thì Trình Ngữ Lam gọi điện bảo tài xế đến đón mình về nhà...
Tuy Châu Lạc Băng là tiểu thư nhưng lại rất đáng thương và cô đơn, có gia đình như chẳng có.
Lúc nào cũng chỉ có một mình tự vượt qua những nỗi đau, vượt qua những biến cố của cuộc sống.
Trình Ngữ Lam cảm thấy mình thật may mắn, tuy gia cảnh của cô không khá giả nhưng ba mẹ cô luôn yêu thương và chở che cho cô...Khi trưởng thành thì gặp được hai người đàn ông hết mực yêu thương cô, xem cô là cả khoảng trời trong lòng của họ.
Tuy cô và Dương Hữu Bằng không đến được với nhau, nhưng cô chưa bao giờ hối hận khi đã chấp nhận yêu anh.
Anh cho cô một mối tình đầu trong sáng và vô cùng đẹp đẽ...
Vì lo cho Trình Ngữ Lam đang mang thai nên Châu Lạc Băng đưa cô xuống chung cư chờ tài xế của Mộ Duật Hành đến đón.
Cô đã dặn dò Lạc Băng không được nói với ai rằng cô đang mang thai, kể cả ba mẹ của cô cũng vậy, nếu không mọi chuyện sẽ bại lộ mất.
Cả hai từ trong thang máy đi ra, Trình Ngữ Lam cau mày khi nhìn thấy bóng lưng quen thuộc...
Người đó không ai khác chính là Dương Hữu Bằng.
Tại sao Hữu Bằng lại biết cô ở đây chứ?
- Dương tổng, xin chào.
Châu Lạc Băng lên tiếng vì không muốn cho cô phải khó xử.
Bây giờ cô đã có chồng, hiện tại còn đang mang thai, liên quan đến người cũ sẽ không tốt cho mối quan hệ với người hiện tại.
Người đó còn là Mộ Duật Hành.
Người trong cuộc luôn đặt trái tim cao hơn lý trí, nhưng người đứng ngoài cuộc như Lạc Băng thì lại đặt lý trí cao hơn cả trái tim.
- Lam, chúng ta nói chuyện một chút được không?1
- Hữu Bằng, chúng ta không còn gì để nói cả.
Dương Hữu Bằng cười khổ trong lòng, bây giờ tìm gặp cô còn khó hơn cả lên trời.
Lúc nào cô cũng xuất hiện bên Mộ Duật Hành, không thì ở miết trong biệt thự, khó khăn lắm hôm nay anh mới có cơ hội được gặp cô.
- Anh chỉ muốn tâm sự với em một chút, chúng ta làm bạn không được sao?1
Dương Hữu Bằng đưa mắt nhìn qua Châu Lạc Băng như bảo cô rời đi, nhưng cô nhất quyết không chịu đi vì rất có thể Mộ Duật Hành đang đến.
Nếu cả hai đứng nói chuyện riêng với nhau sẽ rất dễ bị hiểu lầm, huống chi bây giờ Ngữ Lam còn đang mang thai.
Nếu xảy ra chuyện gì, đứa bé thật sự rất đáng thương.
- Ngữ Lam, em sống hạnh phúc chứ?
- Hạnh phúc, em đang rất hạnh phúc.
Hữu Bằng, anh cũng xứng đáng được hạnh phúc, hãy trân trọng những gì mình đang có.
Trình Ngữ Lam muốn ám chỉ đến Hà Doanh vì cô biết Hà Doanh thật lòng yêu anh...
Hà Doanh bây giờ đã thật sự thay đổi qua cú sốc của gia đình.
Cách nói chuyện không còn kiêu căng, khó nghe như ngày trước.
Ở hiện tại cô cũng đã buông bỏ tình cảm với anh, tập trung lo cho công việc và chăm sóc cho mẹ
- Hạnh phúc với ai đây? Anh chỉ có thể hạnh phúc, vui vẻ khi bên cạnh em thôi Ngữ Lam.
Em có biết không, hơn một năm điều trị bên Mỹ anh luôn nhớ về em, trong đầu anh chỉ có em, vì em mà cố gắng, tất cả mọi thứ đều vì em, vậy thì bây giờ em bảo anh phải chấp nhận làm sao đây.
Gần bốn tháng qua anh sống như người đã chết, anh ước gì mình có thể chết luôn trong vụ tai nạn đó, để bây giờ