Trịnh Nguyễn Tranh Hùng

Vua chúa bất hòa


trước sau

Vua chúa bất hòa

Thành Cao Bình trong Hoàng Cung của Bắc Đại Việt. Trong Diên Khánh cung lại vang lên tiếng đập phá đồ đạc

“Hoàng Thượng bớt giận, Hoàng thượng bớt giận “

Lê Hiển Tông đã bị giam lỏng trong này gần nửa năm nay. Từ lúc Trịnh Tông bắt đầu tự xưng Đoan Vương, hắn đã thi hành các biện pháp áp chế với lão, đang quỳ trước mặt lão là một vị công công đã hầu hạ lão từ thời trẻ, Từ Công công,

Lê Hiển Tông vô lực ngồi trên ghế phất tay,

- Từ lão, ta còn là Hoàng thượng gì nữa!!

“nhưng.. .nhưng mà..”

Từ công công cúi gầm mặt xuống, nhìn người bạn lớn lên cùng mình đi đến một bước này lão thấy lòng mình đau như cắt, nhưng biết làm thế nào, thế lực họ Trịnh kinh doanh hàng trăm năm quá sức mạnh mẽ, các đời tiên đế đều không làm được Lê hiển Tông lại còn có thể làm được gì, thái tử thì bị Trịnh Sâm giết, bản thân thì lại bị giam lỏng. theo Từ công công thấy, lê hiển tông còn sống đến lúc này đã là rất không tồi, tuy rằng gần đây thần trí không được thanh tỉnh lắm .

“Hoàng Thượng, bớt giận, . lát nữa Đoan Vương sẽ đến đây cũng không thể để hắn đắc ý?”

“Hắn có đến thăm ta hay không thì có liên can gì? Ta không muốn nhìn thấy mặt hắn!”

Lê Hiển Tông đã bất mãn cực độ với Trịnh Tông. Các đời trước chỉ là Vua Chúa ngang hàng, mặc dù hắn không hỏi đến Triều chính, nhưng ngay cả Trịnh Sâm cũng chưa dám đối xử với hắn như vậy, trong mắt Lê Hiển Tông mặc dù hắn không hỏi đến quốc sự, nhưng hắn vẫn là Thiên tử đại việt, dù Trịnh Tông muốn cầm quyền cũng chỉ có thể nắm quyền với thân phận Vương gia mà thôi, thế mà giờ đây Trịnh Tông lại có ấn ý muốn phế bỏ hắn . Đây là cử chỉ đại nghịch bất đạo,

Trong lòng Lê Hiển Tông hận đến nỗi đã không muốn cho Trịnh Tông chút mặt mũi nào Hơn nữa, hắn còn nhạy bén cảm nhận rõ những người xung quanh trừ Từ lão ra thực chất đang giám sát mình.

“Phản nghịch!”

Lê Hiển Tông giận dỗi nguyền rủa một câu. hắn hỏi

“ Từ lão, chẳng lẽ vận mệnh của Triều Lê đến đây thôi sao”

Từ lão vừa đứng lên nghe hỏi bèn quỳ xuống, khóc lóc:

“Hoàng thượng yên tâm. Thánh triều ta hông phúc tề thiên, nhất định gặp dữ hóa lành, cho dù Trịnh tông muốn xưng đế lúc này cũng không dám, lòng người vẫn hướng về họ Lê, hơn nữa Trịnh Cán còn đang nhìn chằm chằm, Hoàng Thượng phải phấn chấn tinh thần chờ đợi cơ hội”

“Trịnh Cán!”

Một cơn lửa giận từ tận ngũ tạng lục phủ lại bùng phát. Nếu như có thể được, hắn sẽ lập tức hạ lệnh bằm Trịnh Cán nát như cảm. Hận thù của hắn đối với Trịnh Cán đã hơn đứt với bất kỳ ai. Thằng nhóc con này không chỉ hủy đi ngôi vị hoàng đế của hắn, đánh đuổi hắn chạy ra khỏi thăng long, bất đắc dĩ phải liên minh với Trịnh Tông để giờ đây gần như lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục

Lúc này, một gã hoạn quan từ ngoài cửa chạy như bay vào, từ xa xa đã nghe tiếng hắn hổn hển bẩm báo: “Thánh thượng, Đoan vương điện hạ đến!”

Mặt Lê Hiển Tông đen lại, nhưng rồi hắn thở hắt ra một hơi”

“Từ lão, dìu ta một chút. ”

Lê Hiển Tông vừa kịp ngồi xuống bảo tọa thì Trịnh Tông đã được mấy tên thị vệ hộ tống bước nhanh đi vào.

Những ngày này, nhờ từ lão, hắn cũng biết một số việc bên ngoài, hắn cũng biết Trịnh Tông đã gần như nắm trong tay kinh tế của Đại Việt bằng cách phát hành tiền bạc, hơn nữa Phúc Khang An lại không ham chiến mà chủ hòa cho nên Trịnh tông càng có cơ hội phát triển, Những ngày này, hắn cũng đã biết được bao nhiêu việc đã xảy ra trong triều thời gian qua. nhất là việc tiền bạc lại còn mang danh hào Cảnh Thống của hắn. việc này chỉ tượng trưng cho việc Trịnh Tông đã khống chế tiền tệ của cả Đại Việt, mà còn tượng trưng cho việc hoàng loạt vật tư sẽ được đưa đến Cao Bình, thực lực Trịnh Tông sẽ ngày càng lớn mạnh thêm.

Lúc này Lê Hiển Tông đang cực kỳ bất mãn với Trịnh Tông, hào quang này, thành công này phải là của hắn, vậy mà hắn lại bị giam lỏng ở đây hắn đang nguyền rủa sự do dự không dứt khoát của hắn. bất mãn sự nhu nhược của hắn. bất mãn hắn đã nhượng bộ với Trịnh Tông . hắn hối hận tại sao năm xưa lại đồng ý liên minh với tên mặt người dạ thú này

“Thánh thượng , đoan vương đã đến.”

Từ lão thấy Lê HIển Tông không chút phản ứng bèn không kiềm được nhắc nhở hắn thêm lần nữa. Lê HIển Tông liền ngồi thẳng lại, Trịnh Tông nhanh chân bước đi vào khom người

“Thần Trịnh Tông tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

“Đứng dậy đi!”

“Tạ hoàng thượng!”

Lê Hiển Tông nhàn nhạt hỏi: “ngươi còn có việc gì cần trẫm nữa ư? Nếu có thì nói đi!”

Trịnh Tông bắt đầu nói

“Gần đây có vài trăm nông hộ của huyện Quảng Uyên đến tố trạng, nói gia nhân của Trung Dũng Hầu cưỡng chiếm chiếm hàng trăm khoảnh lương điền của họ, vi thần nghe tin liền đến xin ý chỉ của bệ hạ!”

Trung Dũng Hầu chính là em út của Nhu Thuận Hoàng hậu Đào thị. Thân mẫu của Lê Hiển Tông, là người mà rất được hắn chiếu cố, cái gì mà chiếm trăm khoảnh lương điền trong Quảng Uyên! Hắn nghe tin mà mặt tối sầm lại. gia nô gì chứ. đây rõ ràng là ám chỉ Trung Dũng Hầu đã chiếm ruộng đất. và cũng có nghĩa là Trịnh Tông chuẩn bị ra tay với tôn thất nhà Lê, rõ ràng có ý ép hắn thoái vị

Lê Hiển Tông đã thực sự nổi đóa: “Ngươi, muốn giết ai bắt ai chẳng phải đều chỉ dựa vào một câu nói của ngươi thôi sao? ngươi còn việc gì phải xin ý kiến của ta? Ngươi đi đi! Nên giết ai thì giết, công chúa thân vương gì đó? Tốt nhất là giết cho sạch!”

Trịnh Tông

vẫn điềm nhiên nói:

“ Thần tuyệt không có ý đó, chỉ là muốn đến xin ý chỉ thánh thượng, nếu thánh thượng không khỏe chuyện này hôm khác lại bàn tiếp

Lê HIển Tông vẫn lạnh lùng ngồi trên ghế, muốn hoàng vị của trẫm trừ khi người giết trẫm, còn mang ai ra uy hiếp cũng không được, hơn ai hết Lê hiển Tông biết rõ, trịnh tông chưa dám xuống tay với hắn lúc này, nên hắn mới dùng đến hạ sách này.

“ mặc kệ ngươi làm gì, trẫm quyết không nhượng bộ”

…………….

Sau vài tháng, thống kê tô thuế các nơi cũng lần lượt được đưa đến. Do đất đai nhiều lên, , còn các vùng đất trù phú năm nay canh tác không tệ. cho nên thuế của bắc Đại Việt năm nay nhiều hơn năm ngoái, Phúc Khang An án binh bất động, khiến cho Trịnh Tông càng có cơ hội trở mình.

Những vùng đất mới là vậy, nhưng xung quanh thành Cao Bình

thì lại khác hẳn đất đai đều là vùng bị quyền quý thu giữ nghiêm trọng, hơn nữa thuế của vùng này rõ ràng là không thu được một đồng.thậm chí lại còn phỉa ban gọa ban tiền cho bọn chúng, tuy Trịnh Tông cũng học theo Trịnh Cán cải chính tân pháp thế nhưng ngày một ngày hai cũng không thu được kết quả gì, đám Vương công quý tộc đều liên danh phản đối, dĩ nhiên” lão tử bán mạng cho người, người lại còn đồi thu thuế lão tử” Nơi mà triều đình thật sự có thể dựa dẫm thì cũng chỉ còn lại vùng đất mới kia mà thôi, mà ngoài tiền lương bổng, còn tiền quân phí khiến Trịnh Tông lúc nào cũng có cảm giác thu không đủ chi

Hiện giờ đã vào tháng ba. cùng lắm thêm nữa tháng nữa. Trịnh Tông chắc chắn phải phát gạo lộc cùng tiền bổng cho bọn quan viên. Tiền thì cố nhiên là phải phát rồi, thuế phú năm nay đủ phát, thế nhưng phát xong, quân phí lại thiếu, nếu quá gay gắt quân đội sẽ nổi loạn. ngoài ra còn để duy trì một lượng bạc lớn để đúc tiền trong cuộc chiến tiền tệ nữa, Trịnh Tông thực sự đau hết đầu

Kỳ thực hắn hoàn toàn có thể giải quyết được vấn đề này . chỉ cần giải quyết đám hoàng thân quốc thích là xong tuyệt đại đa số đất tốt đất phì nhiêu đều bị bọn hoàng thân quốc thích chiếm hết làm trang viên, mà bọn họ thì chẳng bao giờ đóng thuế. Trịnh Tông thở dài, lúc trước vì để bọn chúng ủng hộ đã cho chúng qua nhiều, giờ muốn lấy lại nói dễ hơn làm . Bây giờ Trịnh Tông đã quyết định mình phải cứng rắn như Trịnh Cán, nhất định phải giết người lập uy, vây cánh của hắn, cố nhiên hắn chưa động vào, nhưng vây cánh của hoàng thất thì lại khác, đang lúc hắn chưa tìm được ai hạ thủ thì lại nhảy ra một vị trung dũng hầu , vài trăm tên tiểu địa chủ cùng điền nông của huyện Quảng Uyên vào kinh cáo trạng. Vị hầu gia này dung túng gia nô cưỡng bức chiếm đến vài trăm mẫu đất. đúng lúc hắn đang tìm lý do bèn quyết định ra tay với lão hầu gia này vậy. hắn quát lớn:

- Mau đi truyền Vương Dụng Cấp cùng Hầu Triều Tông

chỉ một chốc sau. Vương Dụng Cấp cùng Hầu Triều Tông vội vàng đi đến ngự thư phòng.

“Chúng thần tham kiến điện hạ!”

“Các vị ái khanh bình thân, các khanh mời ngồi!”

“Tạ điện hạ!”

Bọn hoạn quan vội đi khiêng 2 chiếc ghế mềm đến. 2 người họ cùng ngồi xuống. Lúc này, Trịnh Tông mới lấy tấu chương ra nói: “Đây là tấu chương mà huyện lệnh Quảng Uyên truyền về . phản ánh huyện Quảng Uyên có vài trăm dân chúng đi tố tội Trung Dũng Hầu đã dung túng nô bộc chiếm đất,bản vương đã phái người đi điều tra. sự tình hoàn toàn có thật, bản vương quyết tâm lấy việc này làm gương, tiến hành trừng trị nghiêm ngặt."

ngừng một lát hắn lại cười cười bổ sung: “hơn nữa việc này phải tiếp tục điều tra thêm, liên quan đến ai xử lý người đó .”

hai tên trọng thân ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ đương biết nguyên nhân thật sự là do Đoan Vương muốn triệt hạ vây cánh của Thánh thượng, hơn nữa không thể hạ thủ người tử trung với mình, mà vị Trung Dũng Hầu này lại xui xẻo không gặp thời.

Vương Dụng Cấp nói: “Thần muốn biết điện hạ định sẽ đi đến đâu? Là muốn cảnh cáo thiên hạ. hay là gì”

Trịnh Tông quay sang nói với hai người họ: “Bản vương đã điều tra qua. Trung Dũng Hầu có ba mươi trang viên trong trấn. chí ít có ba ngàn khoảnh đất. lương thực trong kho ít nhất có hơn trăm vạn thạch, vàng bạc và tiền đồng trong nhà nhiều vô số kể, hơn nữa hắn còn nắm một mỏ than, Bản Vương là muốn nhất cử tiêu diệt hết các thế lực chống đối, thuận tiện giải quyết một chút nguy cơ “

Lúc này, Hầu Triều Tông bỗng nói: “Nhưng việc này lại liên quan quá rộng. e rằng sự tình sẽ có phần phức tạp.không cẩn thản sẽ làm rét lạnh nhân tâm”

“Bản Vương biết biết, thế nên mới muốn cùng các khành bàn luận!”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện