Con mèo bị lãng quên bởi chính chủ nhân của mình tức giận muốn cào tường!
Nó nhìn hai con người chim chuột với nhau, mặc dù không hiểu họ đang nói gì, làm gì nhưng nó vẫn thấy ngứa mắt, chỉ muốn cào ba vạch lên mặt mỗi người!
Lũ dân đen tầm thường đúng là vô tích sự, mỗi việc nựng trẫm mà làm không xong! Vẫn là bản quàng thượng tự chơi là vui nhất!
Sau một hồi cãi lộn với hắn, mặt cô đỏ tới mức bốc khói ngùn ngụt, không rõ là vì tức giận hay xấu hổ nữa, chỉ có hắn là vui vẻ cười cợt.
Cô xách váy lên, nhất quyết nói “Không cưới nữa!”
“Ừ, không cưới.” Hắn cười, gật đầu đồng ý.
“Anh!” Cô cứng họng, trừng mắt với hắn.
Phùng Doãn Kha bẹo cái má nóng rực của cô “Em đừng tức giận, mặt em đỏ hết lên rồi.”
“Hừ.” Cô cụp mắt xuống, quay lưng lại với hắn, bắt gặp hình ảnh phản chiếu của chính mình trong gương, gương mặt cô đỏ bừng, trông chẳng khác gì cô gái tuổi mới lớn xấu hổ trêu đùa người yêu…
F*ckkk!!! Cô nghĩ cái quần què gì vậy!!!
“Tiểu Hy… Hôm nay em đẹp lắm.” Hắn đặt môi mình lên bờ vai trắng ngần của cô, Trịnh Hy liền phản bác
“Mỗi hôm nay thôi á? Ngày trước thì sao? Ngày mai thì xấu à?”
Phùng Doãn Kha “…” cô ấy trở nên ngang ngược như vậy từ lúc nào thế?
Khoé môi hắn giật giật liên hồi, cạn lời nhìn cô.
Trịnh Hy giơ tay gõ vào đầu hắn, nói
“Bố mẹ tôi có lẽ sắp đến rồi, anh cư xử sao cho phải phép đấy.”
“Anh biết rồi.”
[…]
“Tiểu Hy, em làm gì vậy?” Phùng Doãn Kha ấm ức bước vào phòng.
Cô thiệt là quá đáng, bỏ rơi hắn đối diện với hai bậc phụ huynh khó tính, họ nhìn hắn như thể muốn móc luôn tim gan phèo phổi của hắn ra ngoài ấy! Còn cô vợ nhà hắn thì chỉ ra chào hỏi rồi chui rịt trong phòng!
Trịnh Hy quay đầu lại, mái tóc ướt còn những giọt nước chảy nhỏ giọt, trên người cô chỉ quấn một chiếc khăn tắm mỏng.
Hắn đi vào nhà tắm lấy chiếc khăn khác, đi tới, lau tóc cho cô “Em mới tắm xong, còn chưa làm gì đã ngồi vào máy tính thế này?”
Trịnh Hy để kệ cho hắn chạm vào đầu mình, nói “Có chút việc gấp thôi.”
Từ trên cao nhìn xuống, tầm nhìn của hắn thấy rõ đường cong nóng bỏng của cô, những giọt nước còn vương lại trên ngực cô khẽ lấp lánh, càng gợi cảm.
“Anh sấy tóc cho em nhé?”
“Được.”
“Phùng Doãn Kha.”
“Anh đây?”
Hắn vừa sấy tóc cho cô, vừa vui vẻ đáp lại.
Cô hỏi “Anh quen Thanh La Kiều lúc nào?”
Động tác của hắn bỗng khựng lại, tại sao cô lại hỏi chuyện đó?
“Không nói được à?”
“Không phải, nếu em muốn biết, anh sẽ nói.” Hắn đáp “Em có thể hỏi rõ hơn không?”
“Lần đầu tiên anh gặp Thanh La Kiều trong hoàn cảnh nào?”
“Anh không nhớ rõ lắm.” Hắn hồi tưởng lại “Có lẽ là lúc trên đường đi học về cùng đám Tư Dật thì phải.”
“Lúc đó vào thời gian nào?”
“Sao anh nhớ được…” Bắt gặp ánh mắt như muốn tát chết mình của cô, hắn im bặt, cố nhớ lại “Anh chỉ nhớ lúc đó khoảng mùa thu, tháng 8 hay 9 gì đó thì phải.”
Sao lại bắt hắn nhớ lại chuyện này?
Cô ấy sẽ không mắng mình nữa đấy chứ?
“Lúc đó cô ta có đi cùng ai không?”
“Em hỏi làm gì?” Đến đây, hắn bỗng thấy không đúng lắm, câu