Ngày mới, cũng đã tới.
Tuy tối qua ngủ muộn, sáng nay ba giờ sáng cô đã phải dậy.
Cùng hắn tới thẳng nhà chính chuẩn bị cho buổi lễ diễn ra.
Vừa tới nơi, Trịnh Hy và hắn bị lôi vào phòng trang điểm, chuẩn bị lễ phục.
Chú rể không có gì quá cầu kì, chỉ có cô dâu phải thật lộng lẫy, thành ra sau khi khoác lên chiếc vest trắng, hắn liền phải ngồi đối diện với bố mẹ cô, Phùng Doãn Lâm và Phùng Doãn Kiệt.
Thái độ của Phùng Doãn Kiệt khi thấy hắn không thay đổi so với trước, vẫn là cái ánh nhìn khinh bỉ và nụ cười đầy mỉa mai đó.
Phùng Doãn Lâm còn không thèm để ý tới hắn.
Ông bà Trịnh không ưa chàng rể này mấy, thái độ rất lạnh nhạt.
Phùng Doãn Kha thầm thở dài, đúng là có mỗi Trịnh Hy trong cái đám họ Trịnh với Phùng này là còn đối tốt với hắn.
Sau khi nói qua về nghi thức hôn lễ, Phùng gia ra ngoài chuẩn bị tiếp đón khách đến, ông bà Trịnh đi sang phòng Trịnh Hy, hắn bị bỏ lại một mình trong phòng.
Bà Trịnh ngắm nhìn cô con gái cưng trìu mến, khen ngợi “Con đẹp quá, tiểu Hy!”
Bố cô gật gù đồng tình với mẹ.
Trịnh Hy nâng váy xích sang một bên, thừa khoảng trống bên cạnh “Mẹ ngồi đi.”
“Mẹ nói hết những điều cần biết cho buổi lễ với Phùng Doãn Kha chưa?”
“Mẹ nói rồi.” Bỗng nhiên nhắc tới hắn, mẹ cô bỗng đổi giọng, vẻ mặt không hài lòng.
Cô quan sát nét mặt của bà, hỏi “Mẹ lại khó chịu gì với anh ấy à?”
Bà Trịnh không trả lời, nhưng cô có thể thấy sự không vui trong mắt bà.
Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay bà, nhìn thẳng vào đôi mắt còn đang chứa nỗi buồn “Mẹ, con nói với mẹ rồi.
Phùng Doãn Kha rất thích hợp làm chồng con.”
Hợp chỗ nào chứ?" Bà Trịnh bất mãn phản bác, cô cười “Vậy mẹ chê anh ấy ở điểm nào chứ? Gia thế tuy không phải dòng chính thì là dòng phụ, cũng mang họ Phùng, nhà mình rất nhiều tiền, cần gì dựa hơi vào Phùng Doãn Lâm? Xét về học vấn, có bằng đại học là được rồi, vẫn tính là có học thức.
Anh ấy giỏi quá để làm gì trong khi con là người quản lí tất cả việc lớn trong nhà?”
“Vậy cậu ta có chỗ nào xứng với con?” Ông Trịnh cằn nhằn.
Cô nhìn ông, vẫn duy trì nụ cười tươi tắn “Bố, ngày trước để kết hôn với mẹ bố cũng đâu dễ dàng gì.
Sao bố không thông cảm cho chàng rể của bố chứ?”
Ông Trịnh cứng họng không phản bác được, ho khụ một cái.
Con bé này càng lớn càng biết chống đối rồi!
Mẹ cô trừng mắt nhìn cô, Trịnh Hy nói “Anh ấy còn biết nấu ăn, con không lo làm đêm về không có cơm, rất biết nghe lời.”
“Người giúp việc ta thuê về để làm cảnh à?”
“Lily, gọi Phùng Doãn Kha vào đây.”
“Con…” Bà Trịnh siết tay cô lại, Trịnh Hy chỉ cười.
Phùng Doãn Kha ở trong phòng hắt xì mấy lần, sống lưng thì lạnh toát, không biết chuyện gì sắp xảy ra nữa…
Đang ngồi thẩn thơ thì Lily đến nói với hắn là cô gọi, hắn hí hửng chạy sang, bắt gặp ông bà Trịnh liền cụt hứng luôn.
“Lại đây.” Cô vẫy tay, hắn bước vào, thận trọng lén nhìn ông bà Trịnh, bước tới trước mặt cô.
“Quỳ xuống.”
Vừa dứt lời, cơ thể hắn như phản xạ có điều kiện, liền quỳ xuống trước mặt cô, Trịnh Hy hài lòng, đưa tay xoa đầu hắn.
Hắn mím môi nhìn cô, tim đập thình thịch.
Dù cho đây không phải là lần đầu hắn thấy cô mặc váy cưới, cho dù có nhìn cảnh này biết bao nhiêu lần, hắn không kìm được cái cảm giác rung động mãnh liệt này.
Hắn chăm chú nhìn vào đôi mắt long lanh của cô, trong đôi mắt ấy phảng phất nét cười hiếm thấy, bàn tay đang vuốt v e hắn mềm mại, đầy ấm áp, từng ngón tay của cô chạm lên mặt hắn, mang theo cảm giác mát lạnh.
Hắn nắm lấy tay cô, giữ yên trên má, bộ dạng lúc này chẳng khác gì con cún to xác cụp tai xuống làm nũng với chủ nhân.
Trịnh Hy mỉm cười
“Chồng à, từ nay nhờ anh chăm sóc em vậy.”
“Kh-không phải!” Mặt hắn khẽ đỏ lên, ấp úng “Là phiền em vất vả sau này nuôi thêm anh…”
Phùng Doãn Kha đứng dậy, quay sang nhìn ông bà Trịnh.
Bằng dáng vẻ nghiêm túc nhất, hắn cúi đầu xuống, nói rõ ràng từng chữ “Thưa ba mẹ! Con biết thân phận của con không xứng đáng với tiểu Hy, con biết bản thân mình vô cùng kém cỏi, không thể giúp gì được cho tiểu Hy mà còn làm phiền đến cô ấy.
Nhưng con xin hứa con sẽ dâng cho cô ấy mọi thứ tốt nhất mà con có, ngày một cỗ gắng trở