Cô dẫn hắn đến nhà hàng sang trọng, sau khi dùng xong bữa, cô lái xe trở về khách sạn.
Trịnh Hy liền nằm luôn lên giường.
Hắn giúp cô cởi áo khoác ngoài treo lên, chỉnh lại chăn gối cho cô, nói nhỏ “Em mệt rồi, cứ ngủ đi.”
“Ừm.” Cô nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ, trước khi bóng tối hoàn toàn bao phủ, cô lờ mờ nghe thấy giọng nói ấm ức của hắn
“Anh suýt bị người khác lôi đi mất mà em lại ngủ, chẳng biết giữ chồng gì cả! Có một ngày anh trèo tường đi mất cho em coi!”
Chiều tỉnh dậy, cô nhìn người vẫn say giấc ôm chặt lấy mình, khẽ vuốt v e mặt hắn, đúng là nhìn kĩ thấy hắn đẹp trai thật, bảo sao mấy cô em gái đó lại thích như vậy.
Lần tới ra ngoài có nên nhét hắn vào cái bao lôi đi không?
“Vợ à, anh nhột.”
Cô giật mình, bắt gặp đôi mắt đen láy của hắn, hắn nắm lấy tay cô đang đặt trên mặt mình “Em sờ s0ạng anh!”
“Thì sao?” Cô nhướn mày “Người tôi anh sờ rồi, vì cái lí do gì tôi không được sờ anh?”
Phùng Doãn Kha “…” cãi không lại.
Cô chống tay nhổm dậy, khoác áo lông bên ngoài, ngồi vào bàn làm việc “Anh ngủ tiếp đi, lát dậy chúng ta đi tắm.”
Hắn mở trừng mắt, lắp bắp “Đi…đi tắm??? Chúng… ta??? Chúng ta?”
Cô ấy không nói nhầm ấy chứ?
“Ừm.” Cô gật đầu “Gần đây có suối nước nóng đó.
Mùa đông đi thì tuyệt nhất còn gì.”
Suối nước nóng?
Hắn ngẩn ngơ đứng trước lối ra vào, trừng mắt nhìn tấm lưng trắng bóc ở trên.
“Tiểu Hy!!!”
“Sao?” Cô vén tấm vải lên, bước vào trong “Vào đi.”
“N-n-n-nhưng…”
“Hử? Anh yên tâm, có người của tôi bên ngoài canh chừng rồi, không ai phá đám đâu.”
“Khoan đã!” Hắn nắm lấy tay cô kéo lại “Đó là khu dành cho nam!”
“Tôi bao trọn rồi.” Cô kéo hắn vào bên trong “Nhanh lên.”
“Nhưng mà, khoan đã!!!”
“Sao anh lắm nhưng thế, thắc mắc ít thôi!”
“Nhưng sao em lại ở đây???” Hắn chỉ vào cô, trên người cô chỉ quấn chiếc khăn tắm ngắn, qua mông một chút xíu!
“Tắm chứ còn làm gì.” Ánh mắt cô nhìn hắn như nhìn tên thiểu năng.
Dứt lời, ngay trước mắt hắn, chiếc khăn trắng trên người cô rơi xuống, làn da trắng hồng mơ hồ trong làn hơi nước bốc lên mờ ảo, cô bước xuống dưới, ngâm mình trong làn nước ấm.
“A, thoải mái thật.
Phùng Doãn Kha, anh không xuống đi?”
Mãi không thấy hắn trả lời, cô quay đầu lại nhìn thì thấy hắn quỳ sụp xuống, trên tay tí tách giọt nước màu đỏ.
Trịnh Hy “…”
“Anh chưa xuống nước mà đã bị choáng đấy à?” Cô bực tức đứng lên, tiếng nước vang lên tí tách.
“Em đừng lên đây!”
Cô bỗng dừng lại, nhìn kĩ hắn, trên môi nở nụ cười trào phúng “Gì kia? Chảy máu mũi à?”
Hắn “…” có cái kẽ nứt nào cho hắn chui xuống không?
Cô dứt khoát thân trần lên bờ, lấy khăn tắm của mình đi về phía hắn, dùng nó lau mặt cho hắn.
Phùng Doãn Kha nhìn thấy cảnh đẹp trước mặt, bỗng thấy máu trong người muốn phun hết ra ngoài.
Cô dùng lực kéo hắn xuống nước, để hắn ngồi xuống với cái đầu ngẩng lên trời.
Cô tặc lưỡi “Có phải lần đầu anh nhìn đâu.”
“Hoàn cảnh khác.” Hắn bùi ngùi nói, ai bảo vợ hắn gợi cảm chết đi được ấy! Là một thằng đàn ông hắn chịu gì nổi!
“…” Cô nhìn khăn trắng trên bờ, nhìn xuống dưới làn nước, mặt liền đỏ bừng.
Cô quay phắt người lại, bơi ra phía đối diện hắn.
Hắn khịt mũi, cảm thán “Đúng là thoải mái thật.”
Hơi nước bốc lên từng làn hơi mỏng, làn nước nóng bao bọc toàn thân, cảm giác rất thoải mái.
Hắn nhìn thấy bóng dáng cô qua làn hơi mờ ảo, bơi lại gần cô “Tiểu Hy.”
“A!” Cô giật nảy mình khi nhìn thấy hắn, quay phắt người lại, hắn khó hiểu nhìn cô “Em sao thế?”
Bàn tay to lớn chạm vào vai cô, người cô như nóng bừng lên, không phải do nước nóng, mà chính như tay hắn truyền nhiệt sang.
“Sao…mặt em đỏ quá vậy?”
Hắn nhìn gương mặt đỏ không khác gì cà chua của cô, vén những sợi tóc dính trên mặt ra sau tai.
Cô mím môi, di chuyển tầm nhìn ra chỗ khác.
Yết hầu hắn chuyển động lên xuống, mái tóc đen của cô ôm lấy cổ, làm nổi bật lên chiếc xương quai xanh nhỏ nhắn đầy gợi cảm, gương mặt cô đỏ bừng trông rất dễ thương, hắn muốn cắn cô quá.
“K-không có!” Cô chối biến, kiêu ngạo vênh mặt lên “Nóng quá thôi! Ở đây rất tuyệt, không phải sao, haha…”
“Tiểu Hy, nhìn anh.”
“Gì?” Cô ngẩng mặt lên nhìn hắn, chưa được ba giây liền cụp mắt xuống, chửi thầm, chết tiệt, nay mắt cô có vấn đề à,