“Haizzzz.” Suốt ngày thứ hai, hắn toàn thở dài.
Trở về Phùng gia chẳng thoải mái gì, căn nhà đó toàn gợi lại những kí ức chán ghét, nhìn thấy bản mặt họ Phùng đã buồn nôn rồi.
Nếu không phải vì vợ hắn, Phùng Doãn Kha có đánh chết cũng không thèm quay về cái nơi chết tiệt này!
“Xong rồi mà, chán cái gì?” Cô chống tay nhìn hắn thở ngắn thở dài dựa vào kính xe.
Hừm, càng ngày cô nhìn hắn càng thấy thuận mắt, tên này chỉ thở thôi cô cũng thấy muốn chạm vào hắn rồi.
Họ chỉ ở lại Phùng gia nửa ngày.
Hắn lơ đãng nhìn ra bên ngoài, thở dài thườn thượt “Nhìn thấy Phùng gia là muốn nôn rồi.”
“Doãn Kha, tối nay em có việc nên không về nhà.” Cô chậm rãi nói “Sáng mai em về sớm đưa anh đi.”
“Ừm.” Hắn xị mặt.
Tâm trạng đang không tốt mà vợ lại bỏ mình đi.
Cô vuốt mũi hắn, cười nhẹ “Đền bù cho anh sau.”
[…]
“Albus, sao rồi?” Trái với vẻ bình thản khi ở cạnh hắn, vừa đến công ty, sát khí quanh người cô toả ra nồng đậm, đôi mắt ánh lên tia sắc lạnh.
Albus ngồi trong phòng máy chủ, ra chiều đăm chiêu “Cứ bình tĩnh.
Sắp xong rồi.”
“Trịnh tổng.” Cánh cửa bật mở, Nhan Lịch tức tốc chạy vào, thay vì xuất hiện với vẻ ngoài thanh lịch, nghiêm trang thường ngày, nay cô xuất hiện với quần áo xộc xệch, nhăn nheo, mái tóc rối bù cùng quầng thâm trên mắt “Đối phương đã cắn lưỡi tự sát.
Nhưng có một người khác chịu cung cấp thông tin cho chúng ta.”
Cùng lúc đó, Hoắc Thương liền đi vào “Phó tư lệnh, tôi cầm báo cáo gấp.”
Nhan Lịch tránh sang một bên nhường đường, Hoắc Thương đặt một chiếc máy tính bảng và một đống tấm ảnh xuống “Suy đoán của tiểu thư là thật, phía bên Tổng tư lệnh đã xác nhận.”
“Trịnh tổng! Không hay rồi!” Một người khác lại chạy vào “Bên phía Alex bị tấn công, cậu ta bị bắt mất rồi, sống chết chưa rõ.”
Điện thoại cô đổ chuông, nhìn tên người gọi, cô c ắn môi dưới, nhấc máy
"Trịnh Hy, con cáo già Amir đã lôi được bằng chứng tố cáo chúng ta tội phản!!!’
“Trốn nhanh lên!!! Tôi đang bị chúng đuổi theo… C - tútttttt…”
Màn hình đen sì.
Cô để điện thoại xuống, đi ra phía cửa sổ, vén rèm lên, bầu trời mây đen kéo đến mù mịt.
Cô nhìn xuống dưới, đã có mấy chiếu xe đậu ở đó.
“Trịnh Hy.” Giọng Albus khẽ vang lên.
Cô quay lại nhìn cậu ta, đôi mắt vụt qua tia sáng.
Albus nhìn cô đầy thương cảm “Rất tiếc phải nói với cô là chúng biến mất rồi.”
Cô nhìn màn hình máy tính trước mặt Albus là một màu đỏ rực, sắc đỏ hắt lên khuôn mặt ảm đạm của cậu “Bà ổn không?”
“Chẳng phải chúng ta đã tính trước rồi sao?” Trịnh Hy cười khẩy, phẩy tay “Albus, Nhan Lịch, Hoắc Thương, xe bố mẹ tôi cho người đến đón, hai người trốn dưới trướng bố mẹ tôi một thời gian.
Đừng để lộ mặt.”
“Không thể được!” Nhan Lịch lo lắng nói “Trịnh tổng, chúng tôi phải đặt an nguy của người lên hàng đầu!”
Hoắc Thương đồng tình, đứng trước mặt cô “Xin lỗi phó tư lệnh, cho dù chúng tôi phải chết dưới tay chúng thì người phải sống.”
“Nghe lời ta đi, ta không chết dễ như thế đâu.” Cô mỉm cười “Còn hơn cả một lũ chết ở đây, về với bố mẹ ta, họ sẽ có cách che giấu các người…”
“Còn về phần ta, ta tự biết lo liệu…”
Cô khoác áo khoác lên, sải bước đi ra khỏi phòng “Đây là mệnh lệnh, đừng để tôi phải nói nhiều nghe không?”
“…”
[…]
“Phùng Doãn Kha!!! Em đang làm cái gì vậy hả???” Tư Dật gào lên với hắn qua điện thoại.
Phùng Doãn Kha đưa điện thoại ra xa, xoa lỗ tai “Khiếp! Thủng tai em rồi!”
“Chú biết chú đang làm cái gì không?”
“Em biết.” Hắn ậm ừ, chăm chú nhìn vào màn hình máy tính trước mặt, những dòng số con chữ thi nhau nhảy nhót trên màn hình.
“Giờ vợ chú đang ở đâu?” Tư Dật thở dài, giọng nói gấp gáp “Chú có lo cho vợ mình không thế!!!”
“Chết tiệt! Không thành