"Giỏi.
Mày giỏi lắm."
Trình Tranh không nhìn đến ông ấy dù chỉ một lần mà kéo va li bước đi, mẹ anh cũng muốn ngăn anh, nhưng nhìn tình hình bây giờ nếu giữ anh ở lại cũng không thể giải quyết.
Ông Trình là người nóng nảy, từ lúc anh còn nhỏ đã dạy anh rất nghiêm khắc, không nói chuyện được thì nhất định sẽ dùng đến đòn roi.
Bà nội thở dài, tưởng chừng đâu Trình Tranh đi như vậy đã xong chuyện, thì bỗng nhiên ông Trình cầm cái ly sứ ở trên bàn lên ném thẳng về phía anh.
"Anh ơi!"
Ly sứ bay thẳng vào sau gáy làm anh giật lên một cái, máu bắt đầu chảy ra.
Bà nội không thể ngồi im được nữa mà bước đến đẩy ông Trình ra xa, trách móc.
"Mày điên rồi phải không? Nó là con mày nó.
Bức nó chết mày mới vừa lòng sao?"
Sau khi khựng lại một hồi, Trình Tranh vẫn quyết tâm rời khỏi Trình gia, tay anh đỡ ở sau gáy, lúc buông lỏng xuống đã thấy máu chảy rất nhiều.
Anh để vali đồ ở sau xe, khởi động máy rồi chạy một mạch đến một cửa hàng bán đồ dùng y tế, mua bông gòn với thuốc sát trùng, sau đó nhờ bọn họ băng bó lại giúp.
Lúc vết thương được rửa sạch, một người trong cửa hàng mới nói.
"Vết thương này hơi sâu, anh phải khâu lại mới được.
Bệnh viện ở bên cạnh, anh nên vào kiểm tra đi!"
Trình Tranh gật đầu, dù sao anh cũng không muốn để Mã Dao nhìn thấy nên cầm theo số đồ dùng linh tinh này vào bệnh viện kiểm tra.
Sau hai tiếng đồng hồ, vết thương ở sau gáy phải khâu lại hết 5 mũi, kèm theo thuốc uống cùng với thuốc sát trùng.
Bác sĩ có hỏi nguyên nhân bị thương là gì, nhưng anh chỉ nói mình bất cẩn bị ngã.
Chuyện của Trình gia bây giờ rối rắm, cả nhà anh hôm nay cãi nhau một trận linh đình như vậy không biết có thể giấu được bao lâu.
Trước khi rời đi, anh có hỏi bác sĩ.
"Vết thương của tôi, có che được hết không?"
Bác sĩ nhìn anh hơi ngơ ngẩn.
"Là sao?"
"Ý của tôi là, tóc của tôi có che được vết thương không? Tôi không muốn người nhà tôi nhìn thấy lại lo lắng."
Vị bác sĩ kia nhìn qua nhìn lại quan sát một lượt, vết thương này nằm ở trên cao một chút, lúc khâu lại tóc vẫn có thể che được nhưng nếu để ý kĩ sẽ nhìn ra anh bị thương.
Lúc khâu xong vẫn nên chú ý cẩn thận, đừng để va đập quá nhiều, nên quay lại để kiểm tra.
Mấy lời dặn dò này của bác sĩ anh nửa nghe nửa không, chỉ vội vàng rời khỏi bệnh viện rồi lái xe đến nhà của Mã Dao.
Lúc dừng xe ở cổng nhà cô, Trình Tranh còn do dự không biết có nên xuống xe ấn chuông cửa hay không.
Anh ngồi ở đó hồi lâu, định lái xe đi thì Mã Dao từ ở trong nhà đi ra, thấy xe của anh vội vàng mở cửa.
"Trình Tranh!"
Anh dừng xe lại rồi hạ cửa kính xe xuống, Mã Dao liền thò đầu vào trong mà nhìn anh, nhưng cô không cười, nét mặt có vẻ nghiêm túc như có chuyện gì đó.
"Vào nhà đi! Em có chuyện muốn nói."
Trình Tranh đi vào, còn kéo cả một va li đồ theo, nhưng anh lại thấy cô không có gì ngạc nhiên mấy mà chỉ liếc mắt nhìn một cái.
Sau khi thấy anh đã ngồi, cô mới rót hai ly nước đặt trên bàn rồi ngồi ở đối diện.
Anh nhìn cô, trầm giọng hỏi.
"Em thấy anh như vậy, mà không có gì ngạc nhiên sao?"
"Em nghe Hải Đình nói anh