“Ăn nói hồ đồ.
Con bé sắp đến đây rồi.
Nếu con không muốn gặp thì lên phòng ngủ đi, để mẹ và vợ con nói chuyện với nó, đừng làm nó sợ.”
Ông Trình không nói được mẹ mình nữa, quay lưng bỏ đi lên lầu.
Ông ấy vừa lên phòng đóng cửa thì bên ngoài có tiếng chuông, Mã Dao đã đến và đứng trước cổng nhà.
Cô được bà nội và mẹ của Trình Tranh đón tiếp nhiệt tình, trong lòng vừa hồi hộp mà cũng rất vui.
Lúc vừa ngồi xuống thì điện thoại reo lên, là Trình Tranh gọi, anh vừa sắp xếp xong chỗ ngủ đã gọi ngay cho cô.
Bà nội hơi đưa mắt nhìn về phía chiếc điện thoại trên tay Mã Dao, cười hỏi.
“Thằng Tranh gọi phải không con? Mở loa ngoài cho nội nghe.”
“Con đã đến nơi rồi, mọi người không cần lo cho con.
Chỉ cần chăm sóc tốt cho mình là được.”
Thời tiết của Anh đúng như những gì mà Mã Dao đã xem dự báo, vô cùng lạnh.
Lúc Trình Tranh đến quả thực suýt nữa bị hoá đá vì độ lạnh ở đây, anh còn nghĩ mình phải quấn mấy lớp chăn mới có thể ấm được.
Vì lúc rời khỏi Trung Quốc sang đây, anh nhớ mình chỉ đem theo vài cái áo sơ mi cùng quần tây, còn có mấy cái áo thun để mặc khi đi ngủ, không hề có bất kì bộ quần áo giữ ấm nào.
Vậy mà lúc mở vali ra dọn dẹp, anh mới thấy áo ấm và khăn choàng, có cả găng tay và túi chườm bên dưới.
Trình Tranh nheo mắt cười, chỉ có Mã Dao mới làm được chuyện này mà thôi, vì cô biết anh luôn dành thời gian cho cô mà quên bản thân mình.
Cuộc hẹn với các đối tác diễn ra trong vòng 5 ngày, và anh chỉ có hai ngày để nghỉ ngơi, thu xếp đồ đạc trở lại Trung Quốc.
Anh nói ở bên Anh đang trái múi giờ, nên đoán rằng từ lúc mình bắt đầu bay đến lúc hạ cánh thì ở chỗ cô cũng khuya, vậy mà mọi người vẫn chưa ngủ.
“Mẹ và nội phải tự chăm sóc cho mình đấy!”
Bà nội ôn hoà cười.
“Biết rồi thằng nhóc này.
Mày làm như nội mới lên 3 vậy!”
Không nghe thấy tiếng của Mã Dao, Trình Tranh im lặng một lúc rồi hỏi, anh ngồi tựa đầu vào ghế ở cạnh bàn làm việc.
“Dao Dao có ở đó không ạ?”
Nghe nhắc đến tên mình, còn là cách gọi thân mật như vậy, trái tim của Mã Dao liền rung lên từng nhịp.
Bà nội hiểu ý đưa điện thoại cho cô, còn bảo cô mang lên phòng của anh lúc trước ở nghe cho tiện.
Từ khi ra mắt bà và mẹ anh đến giờ, họ đều đối xử với cô rất tốt, còn biết dành không gian riêng cho cô và anh.
Cô vào phòng của anh, nằm xuống rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Em ở đây!”
Nghe giọng của cô, Trình Tranh lại bất giác mỉm cười, giống như một thói quen vậy.
Anh đặt tay mình lên bàn, đầu ngón tay gõ gõ vài nhịp, nhìn ra cửa sổ, trái ngược với màn đêm ở chỗ cô thì nơi anh là bầu trời đầy tuyết.
“Không muốn nói gì sao?”
Mã Dao kéo chăn lên cuộn tròn lại.
“Không biết nữa.”
“Chúng ta cũng yêu nhau hơn hai tháng rồi, sắp sang năm thì lại già hơn một tuổi.
Bà Trình! Em có thể nói chuyện với anh nhiều hơn 2 câu được không?”
Cô vừa nghe anh gọi “Bà Trình” thì mặt liền đỏ bừng lên, thầm cảm ơn vì anh không nhìn