“Con nói gì vậy? Mất tích? Nó còn hôn mê chưa tỉnh thì làm sao mất tích?”
Hải Đình thấy Mã Dao không thể tiếp lời được nên đã vội lên tiếng giúp cô.
“Có người đã lẻn vào phòng bệnh đưa cậu ấy đi, camera giám sát của bệnh viện ghi lại hình ảnh rất giống bác trai.”
Điện thoại bàn ở nhà bất chợt reo lên khiến không gian đang căng thẳng càng thêm phần hồi hộp.
Bà Trình bước đến nhấc điện thoại lên, giọng nói ở đầu dây bên kia khiến bà hoảng hốt.
“Mình à! Em vẫn khoẻ chứ?”
Giọng nói nhẹ nhàng này lại khiến bà như nổi gai óc, trong nỗi đau sâu thẳm lại có thứ gì đó vô cùng sợ hãi.
Bà cầm lấy điện thoại để sát vào tai mình, nét mặt biến sắc khiến Mã Dao lập tức nhận ra người ở đầu dây kia.
“Ông.
Là ông đưa thằng Tranh đi phải không? Phải không?”
Cô kích động bước đến, giật lấy điện thoại trên tay bà Trình.
“Trình Tranh đang ở đâu? Anh ấy ở đâu?”
“Con nhỏ trơ trẽn.
Mày còn có tư cách hỏi sao?”
Trong điện thoại còn có giọng nói của một người con gái khác, vừa nghe thấy Mã Dao nói chuyện đã lập tức nổi giận.
Trình Thiên Tự đi đến bước đường này, bị truyền thông soi mói, dòm ngó, còn bị lấy sạch tiền đều là do một tay Lâm Thanh Thanh gây ra.
Ông ta đương nhiên không còn gì để mất, đến cả con trai mình còn đưa đi thì nói gì đến mạng sống của cô ta.
Bây giờ cô ta và Trình Tranh đều ở trong tay Trình Thiên Tự, thứ duy nhất mà ông ta cần cũng chỉ là tiền.
Mã Dao mím môi, hai tay cô run hết lên giống như đang trải qua một cơn sốt rét.
“Ông có phải con người không? Đến con trai ruột của ông cũng bị ông đem ra đùa giỡn.
Ông có biết tính mạng anh ấy bây giờ rất nguy hiểm không?”
“Tao không cần biết.
Tao cần tiền.
Nếu không có tiền, thì cả hai đứa nó đều chết.”
Bà Trình nước mắt tuôn như mưa bám vào người Hà Dữ.
“Ông điên rồi Thiên Tự.
Ông điên thật rồi.”
Tút! Tút! Tút!
Đầu dây bên kia mất liên lạc, Mã Dao nhìn vào điện thoại vỗ vỗ mấy lần nhưng không có tín hiệu gì.
Cô đập nó xuống đất, tạo ra tiếng vỡ nát rồi ngồi xuống số pha ôm đầu.
Các ngón tay luồng vào tóc rồi siết chặt, đầu cô như muốn phát điên.
Không có thiết bị y tế bên cạnh, mà Trình Tranh còn chưa tỉnh lại, anh làm sao mà trụ được đến lúc cô tìm ra mình?
***
Ở một căn nhà nhỏ trong hẻm tối, Trình Tranh nằm trên giường, mặc bộ đồ của bệnh nhân, sắc mặt nhợt nhạt còn hai tay hai chân đều bị trói.
Lâm Thanh Thanh ngồi ở ngay bên cạnh cũng không khả quan hơn, cô ta thấy anh như thế thì rất sợ.
Mặc dù hận anh, nhưng cô ta không muốn làm hại đến anh, càng không muốn anh xảy ra chuyện.
“Trình Tranh! Anh mau tỉnh lại đi! Nghe em nói không?”
Mái tóc dài rối tung, vài sợi tóc ướt đẫm dính lên mặt khiến Lâm Thanh Thanh vô cùng thê thảm.
Cô ta muốn gọi anh dậy, nhưng xem ra không có tác dụng gì.
Ông Trình đẩy cửa đi vào ném hộp cơm xuống cạnh chân cô ta, nói.
“Ăn đi!”
Cô ta trừng mắt nhìn.
“Muốn tôi chết thì cho ăn làm gì chứ?”
Ông ta nhìn Lâm Thanh Thanh, rồi sau đó bật cười.
“Chết? Như vậy thì dễ dàng với mày quá.
Mày thủ đoạn