Mặc dù còn muốn đề phòng nữ xứng, thể xác và tinh thần Lâm Hạ đã mỏi mệt, không chống đỡ được liền thϊế͙p͙ đi.
Chẳng qua Thiên Thu lại lần nữa nổi lên mộng xuân, lần này nàng không mơ thấy mình biến thành nam chủ nữa, nàng vẫn là nữ xứng, sau đó cùng nữ chủ tiến hành đủ loại động tác chưa hoàn thành đêm qua, nàng công nữ chủ, sau đó bị nữ chủ công, sướиɠ đến không chịu nổi……
Buổi sáng, Lâm Hạ bị loại thanh âm cực kỳ ɖâʍ mĩ nào đó làm bừng tỉnh.
"Ưm…… A…… Đừng có ngừng…… Muốn tôi đi……" Bị tiếng động như vậy đánh thức, Lâm Hạ cơ hồ lập tức mở mắt, nàng nhìn thấy nữ xứng đang gắt gao kẹp chặt hai đùi, mà váy ngủ của nữ xứng có lẽ bởi vì tư thế ngủ quá không an phận liền bị vén lên, nửa người dưới chỉ mặc một cái qυầи ɭót ren đen, lớp vải còn dính chặt vào bộ vị tư mật, thực rõ ràng là bị chất lỏng nào đó làm ẩm ướt, đặc biệt là nữ xứng còn phát ra cái loại thanh âm này. Lâm Hạ nghĩ thầm quả nhiên là thế giới thịt văn, nữ xứng đều như vậy…… ɖâʍ đãng…… Nằm mơ thôi cũng quá sắc tình……
Giờ phút này Lâm Hạ chỉ muốn 24 tiếng đồng hồ mau chóng trôi qua, nàng hiện tại nhìn nữ xứng đều cảm thấy cực kì xấu hổ và ngại ngùng, bất quá cũng may, mục tiêu 24 giờ chỉ còn lại có 4 tiếng nữa.
Ngay lúc Thiên Thu ở trong mộng xuân kia sắp lên được đỉnh, lại bị tỉnh dậy, nàng buồn bực đến độ sắp cắn chăn, đêm trước làm đủ mọi thứ, chỉ kém một chân liền vào được "cửa", lại từ thiên đường rơi xuống địa ngục, thật là quá phiền não. Giờ phút này Thiên Thu đã tỉnh lại nhưng nàng căn bản không mở to mắt, vẫn đắm chìm trong tiếc nuối vô hạn, đấm ván giường, phát tiết bất mãn.
Lâm Hạ nhìn động tác đấm giường kia, thầm nghĩ nữ xứng là đã thức chưa vậy? Vừa tỉnh liền đấm giường là có ý tứ gì? Sao nàng lại có loại ảo giác nữ xứng là quái thai chứ.
Thiên Thu đấm giường xong liền đột nhiên nhớ ra, cái giường nàng đang ngủ không phải của mình, mà trêи giường giống như còn có người khác, nghĩ tới sự tồn tại của nữ chủ, Thiên Thu kinh hách đến độ lập tức mở to mắt, quả nhiên thấy được nữ chủ đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình.
"Chào buổi sáng a……" Thiên Thu khó khăn nở nụ cười, nàng ý thức được giữa hai chân mình còn ướt, nghiễm nhiên là di chứng của mộng xuân, nàng chỉ hy vọng thời điểm mình mộng xuân kia không phát ra cái thanh âm gì, bằng không sẽ rất xấu hổ. Thiên Thu cũng lập tức cảm giác được nửa thân dưới có chút lạnh lẽo, quả nhiên váy ngủ bị tốc đến eo, liền luống cuống tay chân gạt váy ngủ xuống.
"Chào." Lâm Hạ có loại cảm giác rõ ràng cái gì đều biết nhưng phải ép bản thân làm ngốc tử, sau đó không mặn không nhạt đáp lời.
Thiên Thu thấy nữ chủ không có gì khác thường, mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, chẳng qua nàng cảm giác giữa hai chân rất ướt, rất dính, rất không thoải mái, thầm nghĩ chờ khi nữ chủ vào phòng tắm rửa mặt, thừa cơ đổi cái qυầи ɭót, vì vậy nàng không có ý rời giường.
Lâm Hạ nhìn thấy nữ xứng nằm ì trêи giường, không có ý định muốn dậy, cũng chỉ có thể nằm một bên.
Thiên Thu thấy nữ chủ cũng nằm, cũng không có ý đứng lên, nàng còn muốn tiếp tục cùng nữ chủ mài giũa nhẫn nại, ngặt nỗi đêm qua tích tụ suốt đêm, bàng quang không nhịn nổi nữa, không thể không dậy đi vào buồng vệ sinh. Nàng nghĩ thầm, hôm nay nữ chủ sẽ không tiếp tục vào WC cùng mình nữa chứ.
Thiên Thu trăm triệu lần không ngờ, bản thân vừa từ trêи giường bò xuống dưới, nữ chủ vốn dĩ không chút nhúc nhích cũng lập tức từ trêи giường đứng lên, động tác thần tốc.
"Tôi vào phòng vệ sinh, cô tiếp tục nằm là được rồi." Thiên Thu