Thiên Thu cảm giác rõ ràng sau khi bản thân nói những lời này, Lâm Hạ tựa hồ mềm xuống, mình dùng tay đặt lên đùi nàng tiếp tục sờ soạng mà nàng cũng không có lần nữa tránh đi. Lâm Hạ không cự tuyệt, đối với Thiên Thu mà nói chính là một loại đồng ý ngầm. Có lẽ là bởi Thiên Thu nghĩ thế giới này có cảm giác cực kì không chân thật, cho nên nàng mới dám làm chuyện mà ở thế giới thực vĩnh viễn nàng cũng không có gan động thủ. Lúc này, tay nàng men theo cặp đùi mềm mại của Lâm Hạ, thong thả mà ôn nhu âu yếm phần bên trong đùi.
Lý trí còn sót lại của Lâm Hạ rõ ràng muốn kêu hết thảy mọi chuyện dừng lại, chẳng qua thân thể đã bị dục hỏa thiêu đốt, hoàn toàn không muốn ngừng, lý trí cùng dục vọng đang ở trạng thái giằng co.
"Đừng......" Thời điểm bàn tay của Thiên Thu vuốt ve đùi non, Lâm Hạ bỗng kẹp chặt hai chân, lý trí cuối cùng theo bản năng liền cự tuyệt, nhưng giọng nói lại mềm mại vô lực, thanh âm kiều mị càng giống như đang gọi mời.
Thiên Thu nghe vào trong tai, chỉ cảm thấy Lâm Hạ là muốn mà còn ngại, tay nàng cũng không có đình chỉ, còn nghiêng người về phía đối phương, dán đôi môi lên vành tai cùng sườn mặt Lâm Hạ, nhẹ nhàng dùng cánh môi ma sát qua lại. Ngay khi tay nàng chạm đến bộ phận bị Lâm Hạ kẹp chặt giữa hai đùi, cảm giác nơi đó đã rất ướt rất ướt.
"Thế giới này cũng không phải chân thật, có lẽ chỉ là một giấc mộng mà thôi, nếu đã muốn, vì cái gì lại không cần chứ?" Thiên Thu kề sát bên tai Lâm Hạ, nhẹ giọng mê hoặc nói, dù sao hiện tại nàng cũng là đem mọi chuyện ở thế giới này trở thành một giấc mộng trường kì, có lẽ tựa như không gian mà nàng từng lén lút mơ tưởng, mộng xen lẫn trong mộng mà thôi, nàng không muốn nghĩ nhiều, dù sao nghĩ nhiều cũng vô dụng. Một khi đã như vậy, vì cái gì không dám làm chuyện tùy ý chứ? Thiên Thu cảm thấy mình giống như không quá ghen ghét Lâm Hạ, nghĩ đến hiện tại bản thân có thể làm chuyện như vậy với Lâm Hạ, nội tâm nàng liền có loại cảm xúc khó mà nói rõ. Lâm Hạ tựa như không còn cao cao tại thượng nữa, thậm chí bản thân còn có loại ảo giác chính mình đang chinh phục Lâm Hạ, tuy rằng Thiên Thu cảm thấy khả năng đó chỉ là tinh thần AQ tự nguyện, tự hải thịnh yến mà thôi.
Giờ phút này, thân thể Lâm Hạ dường như không chỗ nào không mẫn cảm, vành tai bị Thiên Thu cọ xát cũng trở nên nhạy cảm dị thường, mỗi một nơi được làn môi nhẹ nhàng âu yếm đều là từng đợt tê dại, nàng có thể cảm thấy khó chịu từ thân thể, đây có lẽ chính là xúc cảm mà ở thế giới hiện thực nàng chưa từng biết đến, gọi là 'dục cầu bất mãn'. Nàng biết nếu để nữ xứng tiếp tục, thân thể mình sẽ thoải mái vô cùng, nhưng lý trí lại không thể mặc kệ bản thân đắm chìm trong trụy lạc, bất quá cảm giác khó nhịn lẫn hư không kia làm nàng nhẫn thật sự vất vả. Giờ phút này, câu nói mang tính mê hoặc của Thiên Thu giống như ở trên đê đập lý trí của nàng đào ra một cái lỗ nhỏ, nàng cũng hy vọng hết thảy đều chỉ là mộng, nếu chỉ là mộng, cần gì phải tiếp tục so đo đây, còn nếu không phải mộng, để rời đi thế giới này, nàng cần phải hoàn thành một đống nhiệm vụ vô cùng khổ cực, nàng hiểu rất rõ nhiệm vụ của hệ thống sẽ càng ngày càng biến thái, kết quả cuối cùng cũng sẽ biến thành như bây giờ, tất cả đấu tranh của nàng cuối cùng đều là phí công, một khi đã như vậy, giờ phút này mình nhẫn đến vất vả còn có ý nghĩa gì chứ?
Thời điểm Lâm Hạ còn đang chìm trong rối rắm, đôi tay xấu xa của Thiên Thu đã vuốt ve bộ vị mẫn cảm nhất của nàng, vừa rồi Lâm Hạ tự mình âu yếm, hoa đế cũng sớm đã sưng đỏ đứng thẳng.
Lâm Hạ cảm giác được một cỗ điện lưu từ chân tâm hướng về bụng, thậm chí lan ra cột sống sau