Trước kia cho dù Thiên Thu rất không vừa lòng với ngoại hình bản thân, nhưng là hơi béo liền hơi béo đi, không có động lực tự mình thay đổi, được chăng hay chớ. Chẳng qua nàng từng làm bạch phú mỹ nửa năm, giờ phút này nhìn mình, cảm giác chênh lệch liền cực kì lớn, càng thêm ghét bỏ bản thân, sao Lâm Hạ có thể yêu thích người có dáng vẻ đáng chán như mình chứ? Nghĩ đến đây, Thiên Thu liền đặc biệt khổ sở, bất quá cuối cùng nàng vẫn mua mấy bộ y phục kia, nàng vẫn ôm kỳ vọng mình có thể giảm béo, một ngày nào đó có thể mặc vừa.
Thiên Thu liền bắt đầu nhịn cơm chiều, bắt đầu đắp mặt nạ, bôi đủ loại mỹ phẩm dưỡng da, nhưng đến 8-9 giờ tối, nàng cảm giác mình đói bụng vô cùng, cực kì hoài niệm những tháng ngày thỏa sức ăn ngon trong mộng. Mỗi một giây chịu đói đều thật khó chịu khổ sở, Thiên Thu không ngừng uống nước cho đỡ đói, lại càng uống càng đói, rốt cuộc không nhịn nổi nữa, nàng liền ăn một trái táo nhưng cũng chẳng có cảm giác chắc bụng, lại ăn thêm trái chuối, thậm chí nhịn không được lại cầm tiếp một quả, lột vỏ xong, thời điểm chuẩn bị nhai lại nghĩ tới Lâm Hạ, nàng ngay lập tức khắc chế cơn thèm ăn tựa hồ muốn nuốt cả một con bò, tinh thần uể oải ném quả chuối đã bóc vỏ vào thùng rác.
Giờ phút này ngập tràn đầu óc Thiên Thu đều là các loại ăn ăn ăn, nàng nghĩ, để có thể tiếp tục duy trì thì cần phân tán được lực chú ý của bản thân, vì vậy dưới tình huống không cách nào thỏa mãn cơn thèm ăn, nàng chỉ có thể đánh lạc hướng bằng cách thỏa mãn ham muốn tình dục.
Thiên Thu mở đủ loại tài nguyên lưu trong di động, lấy Lâm Hạ làm đối tượng ảo tưởng để DIY một chút, sau đó nàng phát hiện một chuyện nghiêm trọng vô cùng. Thời điểm trước kia tự hải, nàng thấy sướng lên mây nhưng hiện tại chỉ cảm giác tàm tạm, bởi vì ở thế giới thịt văn, thân thể nữ xứng vô cùng mẫn cảm, khoái cảm đã nâng cao vài độ, Thiên Thu nhớ tới đều cảm thấy chưa đã thèm. Nửa năm trong mộng đó, trừ bỏ trong lúc 'dì cả ghé thăm' thì mỗi ngày đều 'lái xe', từng hưởng thụ tốc độ đường sắt cao tốc mà giờ phút này tốc độ lái xe của nàng còn kém hơn cả xe lửa xanh những năm 90 của thế kỉ trước, chỉ có thể sánh ngang xe đạp cũ nát. Trước kia chưa trải nghiệm tàu hỏa cao tốc, cưỡi xe đạp thì Thiên Thu cũng có thể thỏa mãn vô cùng, hiện giờ nàng mới sâu sắc cảm nhận được, không so sánh liền không có lĩnh hội đau thương. Tuy rằng Thiên Thu cảm thấy tốc độ lái xe chậm chạp khiến cõi lòng tràn ngập mất mát, nhưng dẫu sao vẫn là xe, khoái cảm vẫn còn đó, tựa như cơm trắng không có vị gì vẫn lấp đầy được dạ dày, so với đói khát vẫn luôn tốt hơn.
Chẳng qua sau khi miễn cưỡng thỏa mãn tình dục, ngày thường ngủ ngon mà lúc này Thiên Thu vẫn không ngủ nổi, bởi vì nàng luôn nhịn không được nghĩ đến Lâm Hạ, trong lòng phiền muộn rầu rĩ. Vừa buồn bực, nửa đêm bụng còn đói đến khó chịu, toàn thân Thiên Thu đều bất ổn, nàng cảm thấy mình vừa ủy khuất vừa đáng thương, sau đó yên lặng rơi nước mắt.
Ban ngày, Lâm Hạ bận rộn công tác nhưng một khi nhàn rỗi, nàng liền nhịn không được hồi tưởng từng đoạn từng đoạn trong giấc mơ kia, nàng hiểu rất rõ mình không phải không luyến tiếc thế giới đó chút nào. Lý trí nói cho nàng, không nên tiếp tục nhớ mộng, không nên bị mộng vây khốn, nhưng Lâm Hạ vẫn nhịn không được suy nghĩ, vạn nhất đó không phải mộng hoặc là thật sự có nữ xứng sống ở thế giới hiện thực này thì sao, chẳng qua lý trí lại nói cho nàng, dù đối phương thật sự tồn tại, cũng không nên tìm ra, thậm chí không thể tò mò. Trước giờ Lâm Hạ vẫn luôn muốn biết nữ xứng là ai, lòng hiếu kì đó tựa như hạt giống lớn lên trong tâm, căn bản không phải nàng muốn diệt trừ là có thể diệt trừ.
Ngoài sự tò mò, thời điểm đêm khuya tĩnh lặng, Lâm Hạ