Nghĩ đến loại khả năng này, nội tâm Thiên Thu thập phần phức tạp, tựa hồ lo lắng, lại tựa hồ cao hứng, chẳng qua nàng sợ mình sẽ vui hão, bởi vậy lập tức bóp chết suy đoán kia, miễn cho tự mình đa tình, đến lúc đó quả thực khó chịu. Có lẽ Lâm Hạ chỉ là xuất phát từ nhiệt tâm mà thôi, không có ý nghĩa gì khác, trong lòng Thiên Thu một lần lại một lần tự nhủ như vậy.
Nhưng tưởng tượng đến buổi sáng còn có thể nhìn thấy Lâm Hạ, ngày nào Thiên Thu đi làm cũng như lênh đênh trong dòng nước, trái tim vẫn luôn trôi nổi chẳng tìm được bờ, mãi cho đến khi tan sở mới dừng lại.
Thiên Thu sớm đã dọn xong đồ dùng, ngồi tại chỗ mình chờ Lâm Hạ đi ra, càng là tới gần tan tầm, loại cảm xúc chờ mong thấp thỏm bất an càng bão hòa hơn. Đặc biệt là những người khác đều đã lục tục về rồi, chỉ còn lại một mình mà vẫn chưa thấy Lâm Hạ ra tới. Kỳ thực mọi ngày Lâm Hạ cũng thường xuyên tránh giờ cao điểm nhưng giờ phút này, Thiên Thu chính là nhịn không được suy nghĩ miên man, Lâm Hạ còn chưa ra có phải vì hối hận chuyện đưa mình tới gặp bạn của nàng không, hoặc có lẽ Lâm Hạ hy vọng mình có thể thức thời tan sở trước, loại ý niệm này vẫn luôn quanh quẩn trong lòng nàng. Nhưng cũng lại có một loại thanh âm đang nói, Lâm Hạ không phải người như vậy, nếu nàng không muốn đưa mình đi, sẽ nói thẳng, bất quá suy nghĩ kia tựa như ma mị, vẫn luôn không dứt bỏ được.
Kỳ thực sau khi Lâm Hạ nói ra câu đó liền có chút hối hận, nhưng nói cũng nói rồi, không dễ thu lại nữa. Nàng cảm thấy mình rõ ràng chẳng muốn có quá nhiều dây dưa với nữ xứng, cố tình lại nhịn không được nhiều chuyện. Ngẫm lại, thôi xem như đền bù chuyện lừa gạt tình cảm người ta, nghĩ vậy, Lâm Hạ quả nhiên dễ tiếp nhận hơn nhiều, đây cũng coi như giải thích cho hành động bất hợp lý của mình.
Tránh đi giờ cao điểm, đến buổi tối, Lâm Hạ từ văn phòng đi ra liền thấy Thiên Thu ngồi thẳng lưng chờ mình, thật sự rất giống học sinh nhỏ chờ lệnh của giáo viên.
“Có thể đi chưa?” Tuy thấy Thiên Thu thoạt nhìn sớm đã chuẩn bị tốt, nhưng Lâm Hạ xuất phát từ lễ độ, cho nên vẫn hỏi một chút.
Thiên Thu nhanh chóng gật đầu, kỳ thực nàng rất sợ Lâm Hạ tùy ý tìm một lý do liền có thể cắt đuôi mình, vì vậy thời điểm đối phương hỏi ra câu kia, trong lòng nàng cực kì vui vẻ.
“Vậy đi thôi.” Lâm Hạ nhàn nhạt nói.
Thiên Thu lập tức đi theo nàng, cách không xa không gần, ngay cả sóng vai cùng nhau cũng không dám. Lại nói, bởi vì nửa năm ở chung trong mộng, Thiên Thu vẫn tương đối hiểu biết thói quen của Lâm Hạ, chẳng hạn như đi bộ rất nhanh, làm việc cũng cực kì có hiệu suất, cho dù mang giày cao gót vẫn đi thực mau.
Mãi đến khi vào thang máy, cả hai mới cách nhau tương đối gần, lúc này thang máy cũng chỉ có hai người các nàng.
“Cô có muốn thay đổi hay không?” Lâm Hạ đột nhiên mở miệng, nếu Thiên Thu không muốn thay đổi, vậy mình quả thật là quá nhiều chuyện.
“Muốn, tôi muốn thay đổi!” Thiên Thu kiên định trả lời, nàng chưa từng có một khắc kiên định giống hiện tại như vậy.
“Muốn thay đổi là chuyện tốt.” Lâm Hạ nhìn về phía Thiên Thu nói.
Bị Lâm Hạ nhìn ở cự ly gần, bởi vì tự ti với dung mạo của mình, Thiên Thu theo bản năng cúi đầu xuống, không dám để Lâm Hạ thấy mặt.
“Khi cùng người khác nói chuyện, đừng nên cúi đầu,