Editor – Beta: Trân (Pudding)
–––––––––
Đồ của Trì Nhã có khá nhiều, còn có cả đồ của La Văn Hiên, nhưng vì sáu người cùng nhau tìm kiếm nên tốc độ rất nhanh.
Ngăn bàn, tủ quần áo và laptop đều đã kiểm tra, không có phát hiện gì, còn điện thoại thì chắc chắn ở trên người hai người họ.
Cuối cùng vài người phải tìm kiếm nhiều hơn, đáy giường, đầu tủ, thậm chí nhấc cả nệm giường lên…
“Có dao!”
Không nghĩ tới, dưới khe hở trên đầu giường giấu một con dao kiểu tây, từ vị trí thì nó nằm nơi ngay nơi Trì Nhã nằm.
Dù có thể giải thích Trì Nhã dùng để phòng thân nhưng vẫn thấy là lạ, bởi vì những người khác không ai nghĩ đến việc dùng vũ khí sắc bén để phòng thân cả, dù sao cũng là ma quỷ quấy phá, không phải người làm!
“Trong gối có thứ gì đó!” Tiểu Linh cầm gối đầu của Trì Nhã, từ bên trong rút ra một cuốn nhật ký.
Bìa nhật ký rất cứng, màu đen, bốn góc được đóng kín, còn có khóa số.
Muốn dùng tay không mở ra thì hơi khó.
“Để em!” Hà Chí Long nhớ ngày sinh nhật của Trì Nhã, nhưng thử rồi lại không đúng.
“Dùng dao đi!” Lý Hạo Dương đưa con dao mà họ phát hiện.
Sùng Lăng nhận lấy, từ khe hở cạy mạnh, phá hỏng bìa ngoài của nhật ký.
Thời gian gấp rút, bọn họ không xem khúc đầu, mà nhảy thẳng đến ngày xảy ra chuyện.
Cùng ngày tổ chức bữa tiệc, Trì Nhã viết trong nhật ký.
—— Mẹ ơi, con dẫn La Văn Hiên đến, dù biết ông ấy không thích La Văn Hiên, nhưng con vẫn cố ý.
Ông ấy uy hiếp con rằng muốn sửa di chúc, muốn đưa phần của con cho đứa bé của ả đàn bà kia, muốn chia cách con và La Văn Hiên.
Con không quan tâm, mẹ để lại cho con rất nhiều thứ như vậy, con đâu phải không có tài sản.
Mẹ thương con mà không giữ lại chút gì, không giống ông ấy, ông ấy muốn khống chế con, con sẽ không để ông ấy thực hiện được.
——Mẹ ơi, ông ta uy hiếp con, nói sẽ cưới ả đàn bà kia! Con sẽ không cho phép bất kỳ ai cướp đi vị trí của mẹ, ai cũng không được!
——Mẹ ơi, con biết mẹ rất cô đơn, con muốn đến chăm sóc mẹ nhưng mẹ lại muốn con ở cạnh anh hai.
Con biết, mẹ hận ông ấy cũng yêu ông ấy, con sẽ để ông ấy đến chăm sóc mẹ.
Cách hai dòng, lại có một hàng chữ.
Chỉ có một câu —— Ông ấy đến chăm sóc mẹ rồi, mẹ ơi.
Chữ viết trong nhật ký mềm mỏng dễ nhìn, lực tay rất đều, nếu không xem nội dung, căn bản không thể hiểu được tình cảm ẩn chứa bên trong.
Giống như Trì Nhã, bên ngoài quá có tính mê hoặc, ai có thể nhìn ra nội tâm vặn vẹo dày vò của cô chứ.
“Là chị ấy!”
Dù bên trong không viết rõ, nhưng đã xác định được Trì Nhã là người hại chết Trì Bồi Luân.
Trì Sơ tùy tay lật nhật ký về trước, mỗi ngày đều có ‘mẹ’ xuất hiện.
Thay vì nói đây là nhật ký, còn không bằng nói đây là thư gửi cho ‘mẹ’, giống như một đứa trẻ đang kể lại mọi vui buồn ủy khuất.
Người ‘mẹ’ này đã không còn tồn tại, thư này không thể gửi đi, nếu không sẽ có người phát hiện ra trạng thái tinh thần của Trì Nhã.
Cô ấy biết giả vờ, ngay cả Trì Thành là anh em ruột thịt, cũng chỉ cảm thấy cô ấy có chút vấn đề nhỏ mà thôi.
Thời gian đã sắp điểm 12 giờ, đáp án đã có, mọi người sôi nổi trở về phòng.
Trì Sơ đứng bên cửa sổ, đối diện là cánh cửa lớn của biệt thự, có thể nhìn thấy bóng lưng bên cạnh cánh cổng sắt.
Đến 1 giờ đêm, Trì Thành mới cử dộng, trước người anh ta có chút ánh sáng, chắc là phát ra từ điện thoại.
Khựng người trong chốc lát, mới xoay người đi vào biệt thự.
Khi ánh đèn chiếu đến, Trì Sơ có thể nhìn thấy lệ quang trên mặt anh ta.
Trước khi về phòng, cậu đã gửi một tin nhắn về Trì Nhã cho Trì Thành, Trì Thành không trả lời.
Đêm cuối cùng.
2:02, tiếng bước chân quen thuộc truyền đến.
Trì Sơ đang chờ người ngoài cửa dò hỏi, thì đột nhiên phát hiện không có tiếng gõ cửa hay giọng nói, mà lại nghe thấy tiếng then cửa chuyển động.
Cửa phòng đã khóa trái, nhưng nút khóa trái tự động xoay tròn, cửa mở ra.
Đêm nay có lẽ không tránh khỏi rồi, Trì Sơ nhìn chằm chằm cửa phòng.
Kẽo kẹt —— của phòng mở, trong chớp mắt đèn trong phòng và trên hành lang đồng loạt tắt ngúm.
Một người đứng bên ngoài, dưới ánh trăng mơ hồ chiếu rọi ra hình dáng, Trì Bồi Luân!
Trì Bồi Luân không nhúc nhích, lẳng lặng đứng nơi đó, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Trì Sơ, dương như chỉ cần cậu có hành động bất thường nào đó sẽ bị xé nát.
Trì Sơ cảm thấy sống lưng lạnh toát, hô hấp dồn dập, đồng thời cảm thấy mình đã bỏ quên gì đó.
Cậu nhớ đến ảo giác đêm qua, ảo giác xuất hiện sau khi gõ cửa một phút, chẳng lẽ đang nhắc nhở thời gian?
Cậu không dám trì hoãn, dù đối phương không hỏi cũng mở miệng: “Trì Nhã! Là Trì Nhã hại chú, chị ấy muốn chú xuống dưới làm bạn với cô.”
“Tiểu Nhã……” Tiếng nói già nua vang lên, thân ảnh Trì Bồi Luân biến mất, cửa phòng phanh một tiếng đóng lại! Đèn trong phòng cũng sáng lên.
Trì Sơ chỉ cảm thấy cả người mất sức, trán toát đầy mồ hôi lạnh.
Xem ra tối nay nguy hiểm không nằm ở việc ai là hung thủ, mà chính là thời gian.
Dựa theo ảo giác đêm qua, đêm nay quỷ có thể mở cửa,một phút đầu tiên chính là thời gian an toàn, ác quỷ sẽ không công kích, đồng thời cũng không gõ cửa hay chất vấn, đây chính là một cái bẫy.
Nếu quá sợ, rất có thể sẽ bỏ quá ‘đáp đề’, chịu công kích.
Rất nhanh, Trì Sơ nghe thấy tiếng hét to dưới lầu.
Giống suy đoán của Trì Sơ, không phải ai đối mặt với quỷ cũng có thể bình tĩnh.
Hà Chí Long vừa nghe thấy tiếng thang máy, trong miệng không ngừng nói tên Trì Nhã.
Lý Hạo Dương và Phương Nghị theo quán tính chờ gõ cửa và chất vấn, nào biết sự tình phát triển chệch hướng, cho đến khi cảm nhận sự đau đớn mới tỉnh lại, ý thức muốn sống khiến cho bọn họ liều mạng la to hai chữ ‘Trì Nhã’.
Vai Lý Hạo Dương bị đâm xuyên đau đến chết đi sống lại, Phương Nghị vốn đã bị trẹo chân, còn bị đập đến gãy xương.
Tiểu Linh chỉ trầy da, nhưng vì tinh thần luôn hoảng hốt còn sinh ra chút ảo giác.
Khác nhất là, ‘đáp đề’ lần này chỉ có một cơ hồi, Trì Bồi Luân xuất hiện ở lầu một thì không có trở lại lầu trên, mà rời khỏi biệt thự.
Trì Sơ bởi vì không nghe thấy động tĩnh từ thang máy mới cảm thấy kỳ quái, ma xui quỷ khiến thế nào lại đi đến cửa sổ nhìn ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy Trì Bồi Luân.
Không còn thân phận trên người, giống như một người cao tuổi bình thường, bước ra cánh cổng lớn, đi vào con đường bên phải.
Đó là đường rời khỏi khu biệt thự, cũng là phương hướng Trì Nhã đuổi theo La Văn Hiên.
Cậu đoán được, Trì Bồi Luân đi tìm Trì Nhã.
2:25, trước kia tình trạng này kéo dài đến 3:03 mới kết thúc, bây giờ Trì Bồi Luân rời khỏi biệt thự, hạn chế này còn tác dụng hay không? Nếu còn, đối với Trì Nhã là một chuyện tốt, nếu cô ấy may mắn trốn được, có thể sẽ thoát chết.
Nhưng mà ai cũng không biết quỷ có năng lực gì, chỉ cảm thấy quỷ cái gì cũng làm được, ít ra sẽ không cho rằng Trì Nhã sẽ tránh được.
“Tiểu Nhã ——” Từ lầu hai, Trì Thành phát ra tiếng kêu thảm thiết, hiển nhiên anh ta cũng đã đoán được sự việc phát triển như thế nào.
Điện thoại trong tay Trì Thành dừng lại trong giao diện tin nhắn, là tin nhắn Trì Nhã gửi là lúc một giờ, chỉ đơn giản một câu “Là em đưa ông ấy xuống làm bạn với mẹ, ông ấy chỉ có thể là của mẹ.”
3:02, Trì Sơ đột nhiên nghe thấy tiếng thang máy vang lên, vào 3:03, tiếng bước chân biến mất ở đầu hành lang khác.
Tất cả đã kết thúc!
Trì Sơ cầm điện thoại mở danh bạ, thử gọi cho Chu Hàng, vẫn nằm ngoài phủ sóng.
Trì Sơ không để tâm lắm, ngã đầu ngủ, khó có khi chất lượng giấc ngủ tốt như vậy.
Tám giờ sáng, Trì Sơ rời giường rửa mặt, thu dọn đồ vật tùy thân.
Cậu khác mấy người chơi như Sùng Lăng, không bị hạn chế thời gian, cũng không có nhiệm vụ chỉ định, mục đích của cậu cũng không phải đến đây thừa kế tài sản, cho nên khi quỷ chặn tường bên ngoài biến mất, cậu có thể rời khỏi.
Còn