Editor – Beta: Trân (Pudding)
–––––––––
Sáng sớm, Trì Sơ ngồi ở ngoài ban công nhìn người đi đường tới lui trên phố, mua đồ ăn, đưa con đi học, đi làm, buôn bán, âm thanh ồn ào không dứt bên tai, trên phố tràn đầy sức sống, hết sức chân thật.
Đặc biệt là ở đây, dù thế nào cũng không tưởng tượng đây là một thế giới giả tưởng.
Giả tưởng? Cũng như nhau cả thôi.
Trì Sơ không quan tâm vấn đề vô nghĩ này lắm, thay quần áo chuẩn bị ra ngoài ăn sáng.
Tuy cậu ở một mình nhưng tay nghề bình thường, nấu nướng rất ít, đa số ăn ở bên ngoài.
Tối hôm qua chất lượng giấc ngủ không tệ lắm, dường như sắp tham gia trò chơi chứng bệnh khó hiểu trong người cũng tốt hơn.
Hoặc là chứng bệnh của cậu có liên quan đến trò chơi.
Về việc mất trí nhớ, từ năm năm trước đã thử trị liệu, không có kết quả.
Muốn chữa chứng mất trí nhớ, trước phải xác định được nguyên nhân vì sao mất trí nhớ, đáng tiếc cậu không tìm thấy người thân hay bạn bè, không có hoàn cảnh quen thuộc, cuối cùng đi tìm bác sĩ tâm để thử thôi miên…… Có thể do liên quan đến việc bản thân cậu có khả năng thôi miên, bất kể là bác sĩ tâm lý giỏi thế nào, cậu phối hợp thế nào, cũng không thể thực hiện được.
Cậu cũng từng thử tự thôi miên chính mình, nhưng tiềm thức luôn kháng cự nên bỏ cuộc.
Thôi miên cũng có nguy hiểm, cậu nghĩ mình nên chờ một thời cơ thích hợp.
Bây giờ, nếu đã biết trước kia cậu từng tham gia trò chơi, cũng xem như một hoàn cảnh quen thuộc, có lẽ sẽ có tác dụng.
Trì Sơ tính thông qua hai ba trò chơi để quan sát một chút.
Hai ngày sau, Chu Hàng gọi điện cho cậu mời cậu ăn cơm.
Chu Hàng là một người rất thích ăn lẩu, địa điểm gặp mặt cũng ở một tiệm lẩu Tứ Xuyên.
“Tới rồi à, ngồi đi.” Chu Hàng đã có mặt.
Chu Hàng năm nay 37, chiều cao tầm tầm, hơi mũm mĩm, nhìn rất hiền lành, đặc biệt là cách ăn mặc rất giống dân công sở.
Trên thực tế, tay chân Chu Hàng rất lợi hại, từ nhỏ đã học võ, trước kia từng làm cảnh sát.
Được mấy năm thì từ chức, mở một phòng thám tử tư, vì cảm thấy một mình tra án thoải mái hơn, không bị gò bó.
“Chị Lý không đến sao?” Trì Sơ hỏi một câu.
Chị Lý tên là Lý Dĩnh, bạn gái Chu Hàng, là nữ luật sư rất có tiếng.
“Chị chú có việc, đang rất bận.”
“Lần trước không phải hai người bàn chuyện cưới hỏi rồi à?”
Chu Hàng sắp đầu bốn, Lý Dĩnh cũng 34 tuổi, trong mắt người khác, chính là ế không ai thèm.
“Không vội, chờ thêm hai năm, đang là thời kỳ đỉnh cao trong sự nghiệp của chị chú mà.” Chu Hàng nói không chút miễn cưỡng, không chỉ suy xét cho Lý Dĩnh, mà bản thân hắn cũng không thích kết hôn.
Bạn gái trước chia tay cũng vì chuyện này, bây giờ ở bên Lý Dĩnh, vấn đề hôn nhân của hai bên đều ăn ý, lấy công việc làm hàng đầu.
Trong mắt Trì Sơ, Chu Hàng và Lý Dĩnh rất xứng đôi, quan niệm rất giống nhau.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Trì Sơ cùng hắn uống chút rượu.
Cơm nước xong, Chu Hàng lấy một tấm voucher từ trong ví ra: “Của Triệu Hoằng Văn, chú còn nhớ cậu ta chứ? Cậu ta đột nhiên chạy đến thôn Phượng Đầu mở một homestay, bây giờ đang là mùa vắng khách, còn chưa quảng cáo, chỉ làm mấy phiếu ưu đãi tặng mọi người.
Anh không có thời gian nên cậu đi đi.”
“Triệu Hoằng Văn?” Trì Sơ đương nhiên còn nhớ.
Triệu Hoằng Văn là người đầu tư địa ốc, tuổi còn trẻ, tài sản nhiều, có một thời gian liên tục nhận được tin uy hiếp, ảnh hưởng đến vợ con, nên đi tìm Chu Hàng.
Trì Sơ nhận lấy tấm voucher, thiết kế rất tinh xảo.
“Thôn Phượng Đầu?” Nghe quen quá.
“Chính là công nghiệp du lịch mà thành phố thúc đẩy trong hai năm nay, giao thông thuận tiện, quốc lộ cũng được sửa, đến đó chỉ mất bốn năm tiếng.
Tuy nói bây giờ đang mùa vắng khách, nhưng nghe cậu ta nói dân khu thu hoạch không tệ, nhà cửa trong thôn phần lớn dùng loại đá kiểu cũ, rất có đặc sắc, xung quanh có núi có nước, thức ăn đều là thực phẩm nuôi trồng, rất thích.” Chu Hàng nói.
“Vậy được rồi.” Trì Sơ gật đầu.
Chu Hàng cười vỗ vỗ bờ vai của cậu: “Vậy mới đúng chứ.
Nhân lúc này, đi chơi thả lỏng cho tốt, chờ chú về thì phụ anh, đến lúc đó bận cũng không có thời gian để nghỉ đâu.”
Trì Sơ ngăn cản hắn, tự mình đi tính tiền.
Chu Hàng cười cười, không tranh với cậu: “Xem như chú hiếu thuận anh.”
Tách ra về nhà, Trì Sơ mở máy tính, tìm kiếm “Thôn Phượng Đầu”.
Địa hình thôn Phượng Đầu rất đặc biệt, ví trí cũng hẻo lánh, vốn là một thôn nghèo.
Lưng tựa túi, trái phải là một con sông, hình thành một chữ “U”, thôn bị bao vây bên trong.
Trước kia muốn ra vào thôn, đều phải dùng đò, rất bất tiện, đường núi lại gập ghềnh khó đi, sinh hoạt đương nhiên gian khổ, dùng điện cũng không tiện.
Khách du lịch phát triển, mang đến cho nơi này cơ hội và sức sống.
Thôn Phượng Đầu là hình thức du lịch nông thôn, bởi vì thôn này cũng được xem như một thôn cổ.
Phòng ốc là kiểu cũ dùng đá để xây, con đường hẹp dài trong thôn được trải đá, rất có cảm giác lịch sử.
Bởi vì có sông, còn phát triển một số hạng mục trên nước như: Chèo đò, bè trúc, bơi lội, câu cá linh tinh.
Bây giờ đang là mùa đông, nghe đâu ngắm tuyết cũng không tệ.
Đương nhiên, sỡ dĩ Trì Sơ chăm chỉ tìm đọc tài liệu như vậy là vì sáng hôm nay trên tấm card đen biểu hiện Sùng Lăng sắp tham gia ải《 Trò chơi trốn tìm 》, địa điểm nằm ở thôn Phượng Đầu.
Dựa vào thời gian, bên cậu nhận được nhắc nhở trước ba ngày, ngày 26 là thời gian Sùng Lăng tiến vào trò chơi.
Cậu vốn đã định đi, không ngờ Chu Hàng sẽ cho phiếu ưu đãi du lịch thôn Phượng Đầu.
Phiếu ưu đãi này phải chăng có hàm nghĩa nào khác?
Trì Sơ đi đến bến xe, ba giờ sau đến huyện, đổi xe ô tô chạy thẳng tới thôn Phượng Đầu.
Đương nhiên, trừ cái này, các loại xe khách tư gia khác cũng có không ít, không cần phải chờ nhưng giá cao hơn.
Ô tô vòng vèo trên đèo, một bên là vách núi, một bên là khe núi, dòng nước trong xanh, nếu vào mùa hè, dòng nước chảy siết mực nước tăng cao, còn có thể chơi những trò mạo hiểm.
Lại chuyển qua một đường cong, tầm nhìn liền trống trải, hai dòng nước bao bọc thôn Phượng Đầu, như hòa làm một, tách ra rồi đổ về.
Ô tô bắt đầu chạy xuống dốc núi, ngừng lại ngay trạm, các hành khách xuống xe, ngồi đò hoặc bè trúc để vào thôn.
Người